Edt: Mítt
Sau mạt thế, chiến dịch đầu tiên giữa các căn cứ cuối cùng cũng khai hỏa.
Viêm Chích cùng đội quân dị năng giả của các căn cứ liên minh khác mênh mông cuồn cuộn hướng về căn cứ Thương Nhai tấn công.
Mà toàn bộ căn cứ Thương Nhai trừ bỏ dị năng giả còn có một đại quân tang thi tạo thành quân đoàn biến dị, hai bên giao chiến, tình hình chiến đấu cực kì kịch liệt.
Vì giảm bớt thương vong của quân mình, Tô Duệ cùng Tô Vãn cũng xen lẫn trong đại quân tang thi tham gia chiến đấu, hiện tại Tô Ngôn đã tính thăng lên cấp 4, nhưng chiến tranh đột nhiên bắt đầu, Tô Ngôn cũng đành phải tạm thời từ bỏ thăng cấp, cùng Lý Tưởng chỉ huy đại quân tang thi bảo vệ căn cứ Thương Nhai.
Đây là lần đầu tiên dị năng giả của căn cứ Thương Nhai cùng tang thi minh hữu kề vai chiến đấu.
Bởi vì tang thi trời sinh so với người bình thường da dày thịt béo, bọn chúng trở thành nhóm yểm hộ tốt nhất cho dị năng giả, hai bên phối hợp ở lần giao phong đầu tiên liền làm giảm nhuệ khí của quân địch.
Chỉ là thời gian qua lâu, dị năng giả của đối phương một đám lại một đám bổ sung lên, căn cứ Thương Nhai bên này bởi vì nhân số và hoàn cảnh xấu, rất mau liền xuất hiện một số lớn người bị thương.
Lúc này cuối cùng tới thời điểm Dương Tử Hi phát huy tác dụng.
Cô là hệ chữa khỏi cấp 6, hiện giờ Dương Tử Hi chỉ cần phát động ánh sáng chữa khỏi, có thể trong nháy mắt chữa khỏi hơn mười vết thương, tuy rằng đại chiêu như vậy không thể liên tục sử dụng, nhưng Dương Tử Hi là ai?..
Nữ cường nhân có không gian hệ thống nha!
Mắt thấy bên phía Ngạn Vũ “Yếu thế”, Dương Tử Hi chần chờ vẫn là lấy ra nước suối trong không gian của mình, cô đem nước suối trong không gian có hiệu quả chữa khỏi trộn lẫn ở trong những loại thuốc khác cho những nhóm dị năng giả bị thương, tuy rằng việc này cũng yêu cầu một lượng tích phân nhất định của hệ thống mới có thể đổi lấy, nhưng Dương Tử Hi cảm thấy làm như vậy vẫn rất đáng giá, ít nhất sau khi mình tận lực hỗ trợ, ánh mắt Ngạn Vũ nhìn mình cuối cùng cũng có độ ấm, hơn nữa hắn còn chủ động kêu mình cùng hắn đi vào phòng thí nghiệm gặp vị nhà khoa học trong truyền thuyết!
Thời điểm Dương Tử Hi lần đầu tiên nhìn thấy Trì Dực, hắn một mình ở trong phòng thí nghiệm bận rộn, áo blouse trắng, tóc ngắn màu đen, bề ngoài soái khí lại lạnh nhạt.
Tất cả thoạt nhìn cùng L tiến sĩ trong tưởng tượng của cô không sai biệt lắm.
Lúc này Trì Dực đang thật sự chuyên tâm làm thí nghiệm, cũng không có phát hiện Ngạn Vũ cùng Dương Tử Hi đã đến, chờ đến khi hắn hoàn thành thí nghiệm ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện thân ảnh Ngạn Vũ, còn có Dương Tử Hi đi theo bên cạnh vẻ mặt mỉm cười..
“Dương thủ lĩnh, vị này chính là tiến sĩ. Tiến sĩ, đây là Dương thủ lĩnh cũng là minh hữu của chúng ta!”
Ngạn Vũ công thức hoá hướng về phía Trì Dực giới thiệu một chút thân phận của Dương Tử Hi, Trì Dực lập tức nhớ tới nhiệm vụ Tô Duệ giao cho mình, hắn sắc mặt lạnh lùng, học theo bộ dáng Tô Duệ trước kia ở phòng thí nghiệm, không chút để ý “A” một tiếng, sau đó lại rũ xuống con ngươi, bày một cái tư thế cao lãnh, nghiêm túc nhìn báo cáo trên bàn thí nghiệm.
Lúc này, ba người tâm lí hoạt động là ba màu khác nhau.....
Dương Tử Hi: L tiến sĩ quả nhiên rất cao lãnh!
Ngạn Vũ: Ngươi diễn, ngươi tiếp tục diễn!
Trì Dực: Lão tử quả nhiên là thiên tài diễn kịch, đúng vậy, trên đời này không có gì có thể làm khó ta, sắm vai nhân vật gì đó, thật ra không cần quá dễ dàng ~
Ở phòng thí nghiệm xác nhận thân phận“L tiến sĩ”, Dương Tử Hi mỗi ngày trừ bỏ trị liệu cho nhóm người bệnh lại nhiều thêm một cái nhiệm vụ, chính là ngày ngày xác định địa điểm đến phòng thí nghiệm xoát cảm giác tồn tại!
Dương Tử Hi: Tiến sĩ tiến sĩ, đây là cơm trưa hôm nay.
Trì Dực: Ừ.
Dương Tử Hi: Tiến sĩ, tiến sĩ, thuốc này tôi có thể sử dụng sao?
Trì Dực: A?
Dương Tử Hi: Tiến sĩ, anh hôm nay muốn ăn cái gì?
Trì Dực: Ách……
Nhiều thêm một chữ ngươi sẽ chết sao? Sẽ chết sao?.
Dương Tử Hi cảm thấy chuyện xoát độ hảo cảm của L tiến sĩ thật khó, quá mệt, không muốn yêu nữa……
Mà lúc này, nội tâm Trì Dực thật ra cũng muốn hỏng mất →→ muốn một người thích lảm nhảm ngụy trang thành một tên mặt than kiệm lời, chuyện này quả thực so với việc ở phòng thí nghiệm chạy bộ trên cầu độc mộc còn buồn chán hơn a ~
Chiến dịch ở ngày thứ mười, đại quân liên minh dị năng giả cuối cùng cũng bắt đầu bại lui.
Ở ngay lúc này, Lý Đào cùng Dương Võ dẫn đầu đội quân dị năng giả của căn cứ Thương Nhai tự nhiên là thừa thắng xông lên, nhưng là ở trong quá trình truy kích bọn họ lại bị đối phương mai phục, cũng may có Tô Ngôn thống lĩnh đại quân tang thi đúng lúc cứu viện, mà ở trận gian khổ chiến đấu này, Tô Ngôn cũng là lần đầu tiên ở trong chiến đấu đột phá, thăng lên cấp 4!
Nhìn nữ tang thi trước mặt dần dần biến hóa thành thiếu nữ thanh tú mỹ mạo, ánh mắt Dương Võ khó nén được khiếp sợ.
Cho dù Tô Ngôn đã cùng mấy năm trước có biến hóa không nhỏ, nhưng Dương Võ vẫn liếc mắt một cái nhận ra thiếu nữ tang thi trước mắt này chính là em gái của Tô Vãn - Tô Ngôn……
Mặt trời lặn, Lý Đào cùng Dương Võ cuối cùng cũng mang theo các đồng bạn bị thương chạy về căn cứ Thương Nhai, mà Tô Ngôn đã khôi phục hình người cũng đi theo bọn họ tiến vào căn cứ.
Năm đó Tô Ngôn ở trong căn cứ Thương Nhai sinh hoạt một đoạn thời gian, mấy năm nay như cái chớp mắt, nơi này đã xảy ra biến hóa rất lớn, trước kia những người mà cô quen thuộc cũng đã đi, hoặc là chết hết, hiện tại còn dư lại một mình Tiểu Lâm ca ca còn ở tại căn cứ Thương Nhai, Tô Ngôn nghe Lý Đào nhắc tới hắn, thanh niên nhiệt huyết sôi trào năm đó đi theo Sở Phi Dương, hiện giờ đã ở trong căn cứ kết hôn sinh con, trải qua cuộc sống thực hạnh phúc.
Ở thời điểm Tô Ngôn đi thăm cố nhân, Dương Võ bị thương lại không có theo mọi người đi bộ hậu cần chữa thương, hắn một mình yên tĩnh đi bộ trên đường phố, ánh mắt phức tạp mà thâm thúy.
“Dương Võ!”
Một thanh âm thanh thúy bỗng nhiên vang lên ở bên tai Dương Võ, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, hướng về phía hắn tự nhiên mỉm cười.
“Tô……”
“Tô Vãn!”
……
Dương Tử Hi biết Dương Võ bị thương đã nghỉ ngơi.
Cô lẳng lặng đi tới bên ngoài phòng của Dương Võ, cửa sổ phòng mở ra, từ cửa sổ mở rộng vừa lúc có thể nhìn thấy Dương Võ đang ở trong phòng tự mình băng bó bết thương.
Ánh mắt Dương Tử Hi trầm xuống, lập tức đẩy cửa đi vào.
“Bị thương làm sao không nói cho tôi biết?”
Trong giọng nói mang theo một tia không vui, Dương Tử Hi dùng sức đoạt lấy băng vải trong tay Dương Võ, sau đó một đạo ánh sáng chữa khỏi dừng ở trên người Dương Võ, miệng vết thương trên người hắn lập tức lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ khép lại.
“Đều là vết thương nhỏ, tôi không muốn cô vì tôi mà tiêu hao dị năng.”
Dương Võ rũ con ngươi, ngữ khí trầm thấp..
"Trị liệu cho anh làm sao gọi là lãng phí?”
Dương Tử Hi có chút bất mãn buột miệng thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng chính cô cũng sửng sốt một chút.
Mà Dương Võ ngồi ở một bên nghe được câu nói kia của Dương Tử Hi, sắc mặt của hắn hơi động dung.
“Tiểu thư, hôm nay tôi…… nhìn thấy Tô…… Tô Ngôn.”
“Anh nói ai?”
Dương Tử Hi nghe Dương Võ nói sửng sốt một chút, có chút không tin hỏi một câu.
“Tô Ngôn, em gái của Tô Vãn.”
“Không, không có khả năng! Con bé đã chết, như thế nào sẽ……”
Dương Tử Hi không phải không tín nhiệm Dương Võ, nhưng không phải hệ thống đã phán định Tô Ngôn đã chết sao?
“Cô bé không chết, chỉ là biến thành tang thi, hiện tại đã là tang thi biến dị cấp 4!”
Dương Võ thấp thấp trần thuật một lần.
Như thế nào sẽ……
Hệ thống như thế nào sẽ bị lỗi?
Dương Tử Hi bỗng nhiên cảm giác được trong đầu một trận đau đớn, bởi vì cô lần đầu tiên đối với hệ thống sinh ra nghi vấn, hệ thống trong đầu lập tức bắt đầu công kích thức hải Dương Tử Hi, cho cô một cái cảnh giới trừng phạt!
“Tiểu thư, tiểu thư ngươi làm sao vậy?”
Nhìn thấy Dương Tử Hi đột nhiên vẻ mặt thống khổ bưng kín đầu, Dương Võ đột nhiên nhớ tới chạng vạng ở trên phố mình gặp được Tô Vãn, và những lời mà cô nói cho mình.
“Có phải do hệ thống hay không? Có phải cái hệ thống trói định làm gì với cô hay không?”
Dương Võ vẻ mặt khẩn trương đem Dương Tử Hi ôm ở trong lòng ngực của mình, hướng về phía không khí hô to.
“Ta mặc kệ ngươi là cái hệ thống gì, ngươi cút khỏi thức hải của cô ấy nhanh lên!”
Đinh!
Ở ngay lúc này, trong đầu Dương Tử Hi đột nhiên lại lần nữa truyền ra âm thanh máy móc lạnh băng của hệ thống...
Đừng, đừng mà!
Dương Tử Hi chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn càng ngày càng lợi hại, trong chớp mắt, cô liền té xỉu ở trong lòng ngực Dương Võ.
Mà lúc này, ngoài cửa phòng, Tô Vãn cùng Tô Duệ lẳng lặng sóng vai mà đứng.
“Đúng như em đoán, cái hệ thống ngoại lai kia rất sợ bị người khác biết thân phận của mình, hiện tại nó đã tuyên bố cho Dương Tử Hi giết chết Dương Võ.”
Nói tới đây Tô Duệ tạm dừng một chút, lại đè thấp thanh âm của mình.
“Anh vừa mới cảm giác được cái hệ thống kia tinh thần thể so với mấy ngày hôm trước hư nhược không ít rồi, hôm nay sau khi trừng phạt Dương Tử Hi nó hình như lâm vào ngủ đông, anh phỏng chừng nó sẽ khởi động lại vào ba ngày sau, khi đó nếu Dương Tử Hi hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên có thể bổ sung năng lượng cho nó, mà nếu Dương Tử Hi không chịu giết Dương Võ, như vậy cái tinh thần thể này năng lượng không đủ sẽ không đáng để lo nữa.”
Nghe được Tô Duệ nói, Tô Vãn trầm mặc hồi lâu.
Cái tự xưng là hệ thống ngoại lai kia dựa vào tinh thần thể ký túc trong linh hồn cường đại để tới hấp thu tinh thần lực của thế giới này.
Mà phương pháp nó hấp thu tinh thần lực chính là thông qua tuyên bố nhiệm vụ, làm ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cho mình, khi nhiệm vụ hoàn thành nó sẽ từ trong thế giới này hấp thụ đủ một lượng tinh thần lực nhất định.
Hiện tại, hệ thống bởi vì biết được Tô Ngôn còn sống, làm cho tinh thần lực có vấn đề, lại bởi vì Dương Tử Hi hoài nghi cùng Dương Võ phát hiện, tiêu hao quá mức tinh thần lực mà lâm vào ngủ đông.
Hiện tại là cơ hội tốt nhất để giải quyết hệ thống, đương nhiên, nếu lúc này muốn mạt sát hệ thống nhất định phải tính cả ký chủ Dương Tử Hi cùng nhau giết chết.
Tô Vãn bước từng bước trầm mặc đi vào trong phòng Dương Võ, lúc này cô cùng Tô Duệ đều không có ngụy trang..
Nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện, Dương Võ theo bản năng ôm chặt Dương Tử Hi hôn mê bất tỉnh trong ngực.
“Anh tránh ra, tôi không muốn giết anh.”
Tô Vãn ngữ khí thật lạnh, ánh mắt cũng không có bất kì độ ấm nào.
“A.”
Dương Võ chỉ cười: “Ở cảnh tượng trong mơ, kiếp trước tôi đã mất đi cô ấy một lần, cũng chết qua một lần.”
Nói tới đây, Dương Võ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt, nhìn Tô Vãn.
“Tôi biết các người ẩn giấu thực lực, đương nhiên, nếu các ngươi không che dấu thực lực cũng không quan trọng, tôi sẽ không phản kháng, giết tôi đi, đời này, ít nhất tôi còn có thể cùng cô ấy chết chung một chỗ.”
Tất cả của kiếp trước, Dương Võ đã ở trong ảo cảnh mà Tô Vãn tạo ra trải qua một lần, kiếp trước mất đi Dương Tử Hi Dương Võ buộc mình phải trở nên cường đại, hắn lần lượt tìm kiếm cơ hội tìm Sở Phi Dương báo thù, đáng tiếc……
Là một vai phụ, hắn vĩnh viễn không có thực lực cùng vận khí đối đầu với vai chính...…
Kiếp này Dương Tử Hi bởi vì hệ thống xuất hiện, làm thay đổi cả một đời.
Nhưng Dương Võ không có biện pháp từ bỏ cô, giống như hắn không có biện pháp để mình không yêu cô nữa.
Cùng chết, đối với hắn mà nói, có lẽ là kết cục tốt nhất……
“Vậy các người cùng chết đi!”
Thanh âm Tô Vãn vẫn như cũ là lạnh nhạt như băng, tay cô giơ lên, móng tay bỗng nhiên dài ra sắc bén, nhắm thẳng đến trái tim hai người mà qua……
~~~~~~~~~
Thời điểm Dương Tử Hi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Cô đỡ đỡ cái đầu còn có chút đau đớn, bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ ngày hôm qua hệ thống lưu lại trước khi mình hôn mê ——
Giết Dương Võ?
Không, không thể làm như vậy!
Mấy năm nay, vì để không bị hệ thống mạt sát, Dương Tử Hi không phải chưa làm qua những chuyện vi phạm lương tâm, nhưng là…….
Dương Tử Hi nhịn không được dưới đáy lòng liên hệ hệ thống, chính là cho dù cô kêu gọi như thế nào hệ thống cũng không đáp lại, cô chỉ có thể ở giao diện hệ thống kiểm tra nhiệm vụ hiện giờ của mình.
Nhìn đến một hàng chữ to lấp lánh của nhiệm vụ chủ tuyến, Dương Tử Hi đột nhiên ánh mắt sáng ngời!
Công lược, L tiến sĩ!
Chỉ cần mình công lược L tiến sĩ, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến là có thể đạt được số tích phân xa xỉ, đến lúc đó có thể cùng hệ thống nói điều kiện!
Nghĩ đến đây, Dương Tử Hi lập tức từ trên giường bò dậy, thu thập đơn giản một chút liền nhắm thẳng đến phòng thí nghiệm Phong Diệp mà đi…….
Vẫn luôn đem tinh thần lực chú định ở trên người Dương Tử Hi, Tô Duệ ở thời điểm Dương Tử Hi đi tìm Trì Dực liền đem tinh thần lực của mình thu trở về.
Tối hôm qua bọn họ có cơ hội trực tiếp giết Dương Tử Hi, nhưng mà Tô Vãn không có giết cô ta.
Tô Duệ chưa bao giờ cảm thấy Tô Vãn sẽ là một nữ nhân mềm lòng, nhưng duy nhất chữ “Tình”, làm đáy lòng cô sinh ra thương cảm, cũng là uy hiếp duy nhất đối với cô.
Rất rõ ràng, Dương Võ si tình đã thành công cho Tô Vãn một đòn ngay tim!
Lúc này, Tô Duệ bỗng nhiên có chút chờ mong nho nhỏ, chờ mong lựa chọn của Dương Tử Hi, chờ mong kết cục của Dương Võ.
Thì ra, có được một chuyện để chờ mong như vậy, cảm giác cũng không tồi.
Hắn bắt đầu hiểu rõ cái loại tâm tình này của Tô Vãn....
Đang không ngừng luân hồi tìm tìm kiếm kiếm, lần lượt trong các nhiệm vụ đảm đương vai trò của một kẻ phá hư.
Điều cô muốn làm, có lẽ trước nay đều không phải là phá hư?
Điều mà cô muốn chứng kiến, thật ra chỉ là nhân tâm mà thôi……
Đây là lần đầu tiên, Tô Duệ đối với thân phận “Nhiệm vụ giả” này của mình có nhận thức mới..
Từ trước đến nay, hắn chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà lạnh như băng “Chấp hành nhiệm vụ”, mà hiện tại, Tô Duệ không chỉ có bắt đầu chân chính dung nhập vào mỗi một thế giới, hắn cũng bắt đầu học cách dụng tâm trải nghiệm mỗi một nhiệm vụ, thậm chí mỗi một người……
~~~~~~~~
Căn cứ Thương Nhai trong sự liên minh công kích của đại quân dị năng giả vậy mà liên tiếp giành thắng lợi, còn có vô số tang thi biến dị thậm chí là nhóm người cảm nhiễm đều từ bốn phương tám hướng hướng về căn cứ Thương Nhai mà đến, trong những người đó còn bao gồm những người hướng tới cuộc sống mới, hướng tới cường đại, đồng thời cũng có người thường hướng tới sự sống sót.
…………
Thời gian ba ngày cũng không phải rất dài.
Mọi người trong căn cứ Thương Nhai đã bắt đầu chúc mừng thắng lợi.
Mà ba ngày này, Dương Tử Hi vẫn luôn liên tục không ngừng ở trước mặt Trì Dực xoát độ hảo cảm, xoát đến nổi Trì Dực cũng sắp hỏng mất...
Bà chị à, chị làm chị gái của tôi còn không được sao?
Chị tuyệt đối là do ông trời phái tới chơi tôi có đúng không?
Cô cả ngày ở bên tai tôi blah blah blah blah nói không ngừng, cô bảo tôi một người ngụy°cao lãnh, thật° lảm nhảm sao mà chịu nổi!
Mắt thấy Trì Dực giống như băng sơn, trên khuôn mặt đã dần dần xuất hiện cảm xúc phong phú ( thật ra là sắp hỏng mất), ở buổi tối ngày thứ ba, Dương Tử Hi rốt cuộc nhịn không được gọi lại Trì Dực đang rời đi.
“Tiến sĩ, tôi có lời……muốn nói với anh.”
Trì Dực:……
Ngài còn chưa nói đủ sao?
Mặc kệ nội tâm sắp hỏng mất, mặt ngoài, Trì Dực vẫn trưng một khuôn mặt than nhìn Dương Tử Hi, lạnh lùng phun ra một chữ.
“Nói!”
“Tôi……”
Đón lấy ánh mắt không hề có cảm tình của nam nhân, Dương Tử Hi giật giật môi.
“Tôi…… tôi……”
“Tôi thích anh!”
Ba chữ này thực sự rất dễ nói, nhưng sau khi nói xong, Dương Tử Hi lại cảm thấy tâm của mình trống không.
Kiếp trước cô thích Sở Phi Dương như vậy, cuối cùng lại chết ở trong tay Sở Phi Dương.
Hiện tại, cô đối với nam nhân trước mặt nói “Tôi thích anh”, trong lòng lại nghĩ đến sinh tử của một người khác.
“Ừm"
Nghe được Dương Tử Hi nói, Trì Dực theo thói quen đáp một chữ, sau đó, hắn liền ngốc tại chỗ...
Vừa rồi, Dương Tử Hi nói với hắn cái gì nhỉ? Tỏ tình sao?
Đợi chút, để lão tử yên lặng một chút……
“Anh đồng ý rồi?”
Dương Tử Hi nghe được Trì Dực trả lời, không thể tin được hỏi một câu.
Mà Trì Dực lúc này còn đang ở trạng thái dại ra..
Từ nhỏ hắn là học bá vẫn luôn không nói đến tình yêu gì gì đó, cuồng nhân khoa học tỏ vẻ, bị muội tử tỏ tình gì đó, tuy rằng biết rõ không phải sự thật, nhưng mà, vẫn là ngượng ngùng nha, thật khẩn trương có được hay không!
Ta nên bình tĩnh tiếp nhận sao?
Hay là nên khí phách cự tuyệt đây?
Nếu không hay là tiếp tục trầm mặc?
“Anh không nói lời nào, tôi coi như anh đồng ý!”
Ở thời điểm Trì Dực rối rắm, Dương Tử Hi đã dứt khoát giải quyết lưu loát, sau đó cô liền đi nhanh rời khỏi phòng thí nghiệm, một bên hướng về phía phòng mình mà đi, một bên dùng tinh thần lực liên hệ với hệ thống.
Trạng thái nhiệm vụ công lược L tiến sĩ trong hệ thống vẫn như cũ là chưa hoàn thành, cái này làm cho Dương Tử Hi nhịn không được có chút nóng nảy, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ ở trong lòng hắn căn bản là không tính tiếp nhận mình?
Hay là……xảy ra vấn đề gì khác? Ví như nói mình nhận sai người gì đó.
Dương Tử Hi đã không dám suy nghĩ tiếp, bởi vì khoảng cách thời gian hệ thống yêu cầu mạt sát Dương Võ, còn dư lại một giờ cuối cùng!
Dương Tử Hi tâm loạn như ma lại bất tri bất giác đi tới ngoài phòng của Dương Võ, mấy ngày nay cô vẫn luôn vội vàng công lược “L tiến sĩ”, liên tục mấy ngày chưa gặp qua Dương Võ, lúc này trong phòng lại là bộ dáng Dương Võ vết thương chồng, nhìn thấy hắn một mình trầm mặc tự băng bó cho chính mình, Dương Tử Hi lập tức phẫn nộ vọt vào.
“Dương Võ, anh làm như thế nào được!”
“Tiểu thư!”
Dương Võ nhìn thấy thân ảnh Dương Tử Hi, cả người đều cứng lại, nhưng sau đó hắn lại lộ ra biểu tình trầm ổn bình tĩnh trước sau như một.
“Tiểu thư, cô có việc sao?”
Thật ra, hắn cũng biết, thời gian…… Tới rồi.
Ba ngày trước, lời nói lạnh băng của Tô Vãn vân còn quanh quẩn bên tai Dương Võ.
“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, anh còn dư lại ba ngày cuối cùng.”
Thời gian ba ngày, thật là ngắn ngủi!
Dương Võ vốn định ở khoảng thời gian cuối cùng nhìn Dương Tử Hi nhiều hơn một chút, nhưng mấy ngày nay hắn đến cả góc áo của Dương Tử Hi cũng chưa nhìn thấy.
Dương Võ đã có chút tuyệt vọng, đành phải liều mạng ở trên chiến trường chém giết, có lẽ, đây là giá trị tồn tại duy nhất của hắn.
Không khí trong phòng thật áp lực, Dương Tử Hi cùng Dương Võ đối diện, hai người một người đang chờ đợi quyết định tử vong, mà một người khác lại là vạn phần nóng lòng……
Hệ thống yên lặng ba ngày vừa mới đây lại có phản ứng....
Có lẽ bởi vì cái hệ thống này vốn không thuộc về thế giới này, cho nên nó trừ bỏ có thể bắt được hơi thở của L tiến sĩ, trên thực tế cũng không có bất kì phương thức gì có thể nhận ra thân phận của người mạnh nhất trong thế giới này - L tiến sĩ, trừ khi Dương Tử Hi thật sự công lược thành công L tiến sĩ, như vậy bởi vì phá hủy quỹ đạo sẵn có của thế giới này, nó sẽ đạt được một lượng tinh thần lực lớn.
Đây cũng là tiêu chuẩn mỗi lần hệ thống phán định nhiệm vụ thành công.
Cho nên nói, hệ thống gì đó cũng không phải vạn năng.
“Chưa thành công……”
Ba chữ này làm tâm Dương Tử Hi lập tức như bị đóng băng.
Thanh âm máy móc lạnh băng đang bắt đầu đếm ngược trong đầu Dương Tử Hi.
Dương Tử Hi đứng bất động tại chỗ, đôi tay đều đang run rẩy..
“Ba, hai, một!”
Ở ba giây cuối cùng, trong đầu Dương Tử Hi bỗng nhiên hiện lên rất nhiều đoạn ngắn ở kiếp trước, cô lại nhìn đến tình hình lúc mình chờ chết, cô nhìn thấy khi đó mình chỉ là một người thường bị vô tình ném vào trong đàn tang thi.
Cô nhìn thấy bóng dáng tuyệt tình của Sở Phi Dương mang theo Tô Vãn rời đi.
Sau đó cô nhìn thấy thân thể của mình bị các tang thi vô tình hung ác cắn xé.
Lúc này cô oán độc căm hận, đã không cảm giác được bất kì đau đớn gì, mà lúc này, cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang điên cuồng vọt lại đây.
Đó là…… Dương Võ.
Dương Tử Hi bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.
“Thực xin lỗi.”
“Dương Võ, thực xin lỗi.”
Em biết……Anh yêu em.
Khi một giây đếm ngược cuối cùng kết thúc, Dương Tử Hi một bên rơi lệ một bên hướng về phía Dương Võ cười cười.
“A Võ, em…… em cũng yêu anh.”
Cho nên, em sẽ không thương tổn anh, cho dù chết cũng sẽ không.
Tại một giây cuối cùng này, Dương Tử Hi bỗng nhiên phát hiện mình trọng sinh căn bản không hề có ý nghĩa.
Cô không có đi quý trọng người mình nên quý trọng nhất, không có đi nắm chắc tình cảm mà mình nên nắm chắc.
Cái gọi là trả thù, cái gọi là quyền lợi.
Tất cả đều là một hồi chấp niệm.
Cô vì những đồ vật hư vô mờ mịt đó, từ bỏ tình cảm của mình dễ như trở bàn tay.
Nếu……
Nếu không có cái gọi là hệ thống xoay người của nữ phụ này, nếu cô chỉ đơn giản là trọng sinh, cùng Dương Võ ở cùng nhau, ở mạt thế sống cuộc sống an ổn……
Đó làm sao không phải là một loại hạnh phúc chứ?
Nữ chủ thì như thế nào?
Nữ phụ thì thế nào?
Mỗi người đều có quyền tự do chi phối sinh mệnh của mình, mà không phải giống cô hiện tại bị một cái máy móc lạnh băng chi phối đi làm những chuyện trái lương tâm......
Cái gọi là hệ thống, vốn chính là máy móc, nó làm sao sẽ hiểu được tình cảm của nhân loại.
Ở thời điểm Dương Tử Hi tuyệt vọng chờ đợi bị hệ thống mạt sát, đột nhiên một giọng nữ ở bên tai cô vang lên....
“Tập trung tinh thần lực của cô, công kích hệ thống trong thức hải!”
“Dương Tử Hi, chỉ cần cô còn tín niệm muốn sống sót, quyết tâm muốn cùng Dương Võ ở bên nhau, cô liền có thể đánh bại nó!”
Đánh bại nó!
Từ đây làm chủ nhân sinh của chính mình!
Làm vai chính trong cuộc đời mình!.
Dương Tử Hi đã không kịp đi phân rõ chủ nhân của âm thanh kia cuối cùng là ai, cô bắt đầu tập trung tinh thần lực của mình, là một dị năng giả cấp 6 tinh thần lực của cô cực kì cường đại, ở ngay lúc này, Dương Võ ở một bên cũng đột nhiên nắm chặt tay Dương Tử Hi, thông qua lòng bàn tay ấm áp của hắn, có tinh thần lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào đến thân thể Dương Tử Hi……
Tô Vãn cùng Tô Duệ yên lặng đứng ở cửa phòng, mắt thấy có một đoàn tinh thần thể màu xám trắng bị bài trừ ra bên ngoài thân thể Dương Tử Hi.
Tô Duệ cười lạnh một tiếng, tinh thần lực che trời lấp đất trong nháy mắt bao phủ đoàn tinh thần thể kia……
Ngươi là…… L ……
Hệ thống còn chưa kịp nói xong di ngôn, đã bị Tô Duệ công kích đến tan thành tro bụi.
Mất đi ký chủ, hệ thống quả thật là không chịu nổi một kích!
Ở nháy mắt cái hệ thống ngoại lai kia bị hủy diệt, trong đầu Tô Vãn đã nhân được nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành....
BUG đã bị tiêu hủy, nhiệm vụ giả có thể lựa chọn tùy thời rời khỏi thế giới nhiệm vụ.
Cái nhiệm vụ này nhìn như thật gian nan, lại đơn giản hoàn thành như vậy.
Đây là điều mà bốn năm trước mới vừa tiến vào nhiệm vụ Tô Vãn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu không có Dương Võ, nếu Dương Tử Hi không có lựa chọn từ bỏ hệ thống, chỉ bằng thực lực như vậy, Tô Vãn cùng Tô Duệ tuy rằng có thể đánh thắng Dương Tử Hi, nhưng một khi Dương Tử Hi trốn vào không gian hệ thống, mười năm tám năm không ra, nhiệm vụ của bọn họ cũng sẽ thất bại.
Cái gọi là trời tính không bằng người tính. =)) hơi sai
Là dụng cụ tinh vi, nhưng vĩnh viễn cũng tính không ra tình cảm của nhân loại……
Cuối cùng Tô Vãn vẫn là lựa chọn lưu lại thế giới nhiệm vụ, cô còn 6 năm thời gian, cô phải dùng 6 năm này, cùng với Tô Duệ, hoàn thành nhiệm vụ của hắn....
Cùng nhau nhìn mọi người ở mạt thế lang bạc, ở thời đại mới sinh hoạt hạnh phúc.
……
~~~~~
6 năm, căn cứ Thương Nhai đã biến thành căn cứ lớn nhất thế giới của nhân loại, theo thời đại mới đã đến, trong thế giới đã không còn những tang thi tùy ý cắn người, hiện tại dư lại đều là nhân loại mới.
Bọn họ đều có ý thức cùng tư tưởng của chính mình, tuy rằng bọn họ vẫn chỉ có thể dựa vào hấp thu năng lượng cùng dinh dưỡng của tinh hạch, nhưng trừ điều này ra, những nhân loại mới cùng những nhân loại khác đã không còn bất kì cái gì khác nhau, thậm chí, trong thế giới nhân số của nhân loại mới muốn nhiều hơn nhân loại bình thường.
Viện nghiên cứu Lục Diệp cuối cùng vẫn tiêu tán ở sông dài của lịch sử, đã không còn bao nhiêu người nhớ rõ "L tiến sĩ" nhắc đến làm người ta biến sắc, ở thế giới mới, mọi người đều công nhận phòng thí nghiệm duy nhất tên là “phòng thí nghiệm Phong Diệp”……
Đi ở trên đường cái của kinh đô thế giới mới, rất xa là có thể nhìn thấy hai cái pho tượng song song.
Đó là pho tượng thuộc về Ngạn Vũ cùng Lý Tưởng, bọn họ khai sáng một thời đại mới, cũng đã đạt được cuộc sống mới và tình yêu thuộc về mình.
“Làm một anh hùng vô danh tư vị thế nào?”
Tô Vãn cùng Tô Duệ ở trên đường chậm rãi đi tới, lúc này trên không trung một màu xanh, đường phố hai bên cũng có một cảnh quan mới.
Mười năm mạt thế, những đồ vật thường thấy ở thế giới trước kia, ở chỗ này lại làm cho người ta cảm thấy trân quý cùng vui sướng như thế..
Anh hùng vô danh……
Không có người nào biết người chế tạo ra thuốc ức chế virus, thậm chí khai phá tiềm năng của thân thể còn có năng lượng tinh hạch mới và những đồ vật công nghệ cao, đều là từ tay L tiến sĩ mà ra.
L tiến sĩ, hắn sẽ bị lưu danh vào sách sử, lấy danh nghĩa tội nhân mà viết.
“Anh trước kia có đi qua một cái mạt thế khác.”
Tô Duệ nghe được Tô Vãn nói, hắn theo bản năng nắm chặt tay cô.
“Nơi đó nơi nơi đều là giết chóc cùng tranh đoạt, Tiểu Vãn, ở chỗ này mười năm anh cảm thấy rất khoái lạc, anh cảm thấy anh đã tìm về một ít đồ vật mà trước đây anh đã rớt mất.”
Mỗi một người đều đã từng là một đứa trẻ.
Mà mỗi một đứa trẻ đều đã từng hồn nhiên vô âu vô lo……
“Em cũng……”
Tô Vãn ngẩng đầu, hướng về phía Tô Duệ cười cười.
“Em cũng giống anh tìm được đồ vật đã từng mất đi, rất quan trọng, rất rất quan trọng.”
Dương Võ mang theo Dương Tử Hi ẩn cư sinh hoạt, thật ra sau khi trọng sinh Dương Tử Hi nếu không có được hệ thống nữ phụ, có lẽ, cô đã sớm đi theo Dương Võ trải qua một cuộc sống bình thường an ổn.
Hệ thống tồn tại, gợi lên dục vọng cùng chấp niệm nơi đáy lòng của cô, làm cô xem nhẹ người bên cạnh mình.
Cũng may một khắc cuối cùng, Dương Tử Hi có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đối với Dương Tử Hi, Tô Vãn cũng không có quá mức chán ghét, đương nhiên, cuối cùng nếu không có Dương Võ tồn tại, Tô Vãn cũng tuyệt không thủ hạ lưu tình đối với Dương Tử Hi.
Là Dương Võ hai đời yên lặng trả giá đả động Tô Vãn.
Giống như Tô Duệ suy nghĩ, Tô Vãn trong lòng có uy hiếp, mà Dương Võ si tình, vừa lúc chính là đồ vật mà Tô Vãn vẫn luôn đang tìm kiếm...
Không thể không nói, từ một góc độ khác mà xem, Dương Tử Hi thật may mắn, cũng vô cùng hạnh phúc.
Mà cùng cô ấy so sánh, Sở Phi Dương kiếp này lại là bi kịch.
Loại người có bản tính của động vật này, hắn có thể vì chính mình vứt bỏ người khác một lần, vứt bỏ lần thứ hai, như vậy lần thứ ba lần thứ tư liền trở nên đặc biệt dễ dàng.
Sở Phi Dương càng ngày càng ích kỷ, đời này nhất định phải cô độc mà tồn tại, không chịu đối với người khác thật tình, lại dựa vào cái gì muốn người khác có thể đối với mình nhất vãng tình thâm?
Tô Vãn cảm thấy, Dương Tử Hi cùng Sở Phi Dương giống như là một mặt song lăng kính, chiếu rọi bản thân ở quá khứ, hiện tại, còn có tương lai……..
Mạt thế, làm mọi người học được cách quý trọng.
Thế giới này, cũng làm Tô Vãn tìm về tin tưởng đã từng vứt bỏ.
Mười năm thời hạn đã bất tri bất giác tiến đến, khi đếm ngược kết thúc, Tô Vãn cùng Tô Duệ đều sẽ bị cưỡng chế thoát ly thế giới này.
Cảm giác được linh hồn của mình đang rút ra khỏi thân thể, Tô Vãn vẫn như cũ ánh mắt ôn hòa nhìn Tô Duệ..
“Tô Duệ, em ở thế giới sau…… Chờ anh.”
Em chờ anh.
Đây là hứa hẹn, thuộc về em và anh.
~~~~~~~
Hụ hụ, xong TG5, chương cuối này 6k1 chữ, ta cũng thặc mệt mỏi nhaaa.
Và qua TG này, Vãn tỷ đã chấp nhận Tô tướng quân nhà chúng ta dồi.
Đến TG sau ta bật mí một chút là 2 người sẽ "bạch bạch bạch" nha =))
♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...