Edt: Mítt
Ở ngày thứ năm Tô Vãn “Dưỡng bệnh”, sân của cô cuối cùng cũng nghênh đón vị khách đầu tiên, thứ nữ của Khánh Xuyên hầu phủ, Thẩm Thanh Dao.
Thẩm Thanh Dao năm nay vừa mới mười lăm tuổi, đúng là một đứa trẻ, mắt thấy Thẩm Thanh Dao mặc một thân cung trang màu vàng nhạt duyên dáng yêu kiều xuất hiện ở trước mặt mình, Tô Vãn chỉ là có chút suy yếu hướng về phía nàng cười nhợt nhạt.
“Vãn tỷ tỷ, bệnh phong hàn của tỷ đỡ chút nào chưa?”
Thẩm Thanh Dao thanh âm uyển chuyển, ngữ khí quan tâm, lại xứng với hoa dung nguyệt mạo cùng một đôi mắt ngập nước của nàng, thoạt nhìn cực kỳ chân thành tha thiết, trách không được có thể đem nguyên chủ lừa đến choáng váng.
“Thân thể ta hiện tại…… Đã không có gì đáng ngại, đa tạ Thanh Dao muội muội quan tâm.”
Tô Vãn rũ xuống con ngươi, tuy rằng ngoài miệng nói không có gì trở ngại, nhưng vẻ mặt này của cô có ẩn tình khác sớm đã dừng ở trong mắt Thẩm Thanh Dao..
Thẩm Thanh Dao tuy không phải trọng sinh, nhưng nàng ta lại là một đứa trẻ có tâm cơ rất thâm trầm, đối với “Phong hàn” của Tô Vãn nàng ta đã sớm nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội nghiệm chứng mà thôi.
“Nghe Vãn tỷ tỷ nói như vậy ta cũng an tâm rồi.”
Thẩm Thanh Dao hướng về phía Tô Vãn ngây thơ cười cười, xoay mặt lại hơi thở dài một hơi.
“Vãn tỷ tỷ, Ngọc Thư ca ca kỳ thật cũng là muốn đến thăm tỷ, nhưng mà huynh ấy thật vất vả về đế đô một lần, có rất nhiều công vụ cần xử lý hơn nữa ở nhà…… Ở nhà…… Còn có Thanh Cẩm tỷ tỷ vẫn luôn quấn lấy huynh ấy, huynh ấy thật sự không có thời gian.”
Thẩm Thanh Dao thanh âm rất thấp, tuy rằng là vì Thẩm Ngọc Thư giải thích, trên thực tế lại đang châm ngòi quan hệ của Tô Vãn cùng Thẩm Thanh Cẩm.
Tô Vãn nghe được lời nàng ta nói ánh mắt chợt lóe.
“Là…… Là như vậy sao? Trách không được, trách không được huynh ấy chưa một lần tới thăm ta, ta còn tưởng rằng huynh ấy……”
Nói tới đây, Tô Vãn theo bản năng giơ tay nắm thật chặt cổ áo của mình.
Mà Thẩm Thanh Dao cũng theo động tác của Tô Vãn nhìn thoáng qua, mắt sắc của nàng ta lập tức liền phát hiện ở cổ Tô Vãn có một vệt đỏ nhợt nhạt, này chẳng lẽ là……
Liên hệ với chuyện phát sinh ở Khánh Xuyên hầu phủ, đáy lòng Thẩm Thanh Dao lập tức có một suy đoán, chỉ là suy đoán này nàng ta không dám nói loạn, còn cần nhiều lần nghiệm chứng mới chứng minh được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Thanh Dao chợt lóe, nhìn như lơ đãng lần nữa mở miệng.
“Mấy ngày nữa chính là ngày đi săn, mấy năm rồi đều là ca ca tự mình tham gia, muội cùng tỷ tỷ đi xem náo nhiệt, năm nay không biết vì sao tỷ tỷ cũng một hai phải lên sân khấu tham dự săn thú, đến lúc đó chỉ sợ ca ca còn phải phân tâm chiếu cố tỷ ấy, mà năm nay vừa lúc Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cũng muốn tham gia săn thú, chỉ sợ Ngọc Thư ca ca năm nay sẽ mất đi danh hiệu quán quân săn thú.”
Lời nói này của Thẩm Thanh Dao cực kì có nghệ thuật, thứ nhất là nhắc nhở Tô Vãn đã sắp đến thời gian săn thú, ngươi đừng quên đi xem náo nhiệt, thứ hai lại hướng cô lộ ra tin tức Thẩm Thanh Cẩm vẫn luôn quấn lấy Thẩm Ngọc Thư, mà tin tức thứ ba càng thêm ý vị sâu xa.....
Vì cái gì năm rồi Thẩm Thanh Cẩm không tham gia săn thú, năm nay lại cố tình muốn lên sân khấu?
Là bởi vì có hai vị hoàng tử tham gia, nàng muốn hấp dẫn sự chú ý của hoàng tử điện sao?
Tô Vãn không thể không thừa nhận, Thẩm Thanh Dao mười lăm tuổi đã là cao thủ đùa bỡn nhân tâm, nàng vô thanh vô tức đem ngôn ngữ cùng tư tưởng bất lợi cho Thẩm Thanh Cẩm, từng giọt từng giọt thẩm thấu vào trong lòng Tô Vãn, cho nên kiếp trước sau khi gả vào Thẩm gia, Tô Vãn cực kì bài xích Thẩm Thanh Cẩm, mà ở lúc Thẩm Thanh Cẩm xảy ra chuyện, Tô Vãn cũng kiên quyết không tin Thẩm Thanh Cẩm là bị người ta hãm hại.
Bạn trẻ Thẩm Thanh Dao à, ngươi thật là rất biết tẩy não nha!..
Vì làm bạn trẻ Thẩm Thanh Dao có cảm giác thành tựu, Tô Vãn nghe được lời nàng nói, lập tức ánh mắt biến đổi, đôi tay vô ý gắt gao nắm chặt chăn gấm trên người.
“Ta tin tưởng Ngọc Thư…… Ta sẽ đi trợ uy cho hắn, hắn sẽ thắng.”
"A.”
Thấy mục đích của mình đạt được, Thẩm Thanh Dao hướng về phía Tô Vãn cười an ủi.
“Muội cũng nên tin tưởng Ngọc Thư ca ca, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trợ uy cho hắn!”……
Tiễn đi Thẩm Thanh Dao, Lưu thị lập tức xuất hiện ở trong phòng Tô Vãn.
“Nha đầu Thẩm gia lại đây làm gì?”
Hiện tại loại tình huống này, đối với bất luận kẻ nào của Thẩm gia Lưu thị đều cực kì cảnh giác..
Nàng tìm không ra hung phạm hãm hại nữ nhi của mình, bất quá, người kia vô cùng có khả năng chính là người Thẩm gia..
Hơn nữa bởi vì biết nữ nhi của mình đối với Thẩm Ngọc Thư “Si tâm”, Lưu thị cũng không hy vọng bị Thẩm gia phát hiện chuyện nữ nhi mình đã thất thân..
“Thanh Dao muội muội là tới thăm bệnh, thuận tiện nàng nhắc nhở con qua mấy ngày nữa đừng quên đi Phổ Sơn xem săn thú.”
Tô Vãn trả lời vấn đền của Lưu thị, mà vừa nghe đến chuyện đi săn này, ánh mắt Lưu thị đột nhiên sáng ngời.
"Vãn Nhi! Mẫu thân nhớ rõ kĩ thuật cưỡi ngựa của con cũng không tồi, nếu không con dứt khoát năm nay cũng đi khu vực săn bắn xem náo nhiệt, nếu có thể cùng Thẩm Ngọc Thư cùng nhau……”
Lưu thị cúi người ở bên tai Tô Vãn nói nhỏ vài câu.
Tô Vãn nghe được lời nàng nói, khóe miệng không tự chủ được giật giật....
Lưu thị thế nhưng để cô ở khu vực săn bắn tìm cơ hội đến trước mặt Thẩm Ngọc Thư trình diễn khổ nhục kế, tốt nhất có thể quấn lên Thẩm Ngọc Thư, mê hoặc hắn, cùng hắn trai đơn gái chiếc, sau đó trực tiếp gạo nấu thành cơm gì đó.
Đùa như vậy thật sao?
Ta nhất định không phải thân sinh của người, ta tuyệt đối là nhặt từ bãi rác a!
Đối với Lưu thị chuyên hố nữ nhi này, Tô Vãn cũng hết chỗ nói rồi....
Người nghĩ Thẩm Ngọc Thư ngốc à?
Nếu là thật sự XXOO, lỡ như bị hắn phát hiện cô không phải là hàng nguyên gốc thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa, Tô Vãn đối với việc cùng nam nhân khác ngoài Tô Duệ phát sinh tiếp xúc thân mật là mười phần mâu thuẫn..
Không đúng, là bao gồm Tô Duệ ở bên trong.
Vừa nhớ tới Tô Duệ liên tục mấy ngày vẫn chưa lộ diện, Tô Vãn càng thêm tức giận...
Săn thú gì đó, cô nhất định sẽ tham gia!
Cô đối với việc cùng Thẩm Ngọc Thư gạo nấu thành cơm gì đó hoàn toàn không có hứng thú, nhưng đối với sự kiện khác lại tràn ngập hứng thú……
~~~~
Lúc này.....
Đế đô.....
Tấn Vương phủ...
“Chủ tử, người muốn đi Phổ Sơn săn bắn…… Săn thú sao?”
Thái giám quản sự ở Vương phủ nhìn thân thể chủ tử nhà mình, có chút không thể tin được mở to hai mắt.
“Làm sao?”
Nam tử áo tím ngồi ở trên cao lười nhác ngước mắt, ngữ khí lạnh băng mà âm trầm.
“Bổn vương muốn đi khu vực săn bắn của mình, còn cần ngươi phê chuẩn sao?”
Hơi thở cùng uy áp lạnh thấu xương, làm quản sự một bên lập tức một đầu mồ hôi lạnh quỳ rạp trên đất.
“Nô tài không dám, Vương gia thứ tội!”
“Cút!”
“Vâng!”
Đợi cho quản sự kia mồ hôi đầy đầu vội vã chạy đi, nam nhân trên cao lại trầm ánh mắt....
Thật tức giận! Thật muốn giết người làm xao đây?
Ngẫm lại thân phận hiện tại của mình, một thân vương nhàn nhã, tay vô binh quyền, thân kiều thể nhược, tùy tiện giết người gì đó, hình như có chút không ổn..
Nhưng mà……
Tô Duệ vẫn cảm thấy tức giận nha!
Vì sao bên người mỗi một nữ chủ đều phải có nam phụ thân kiều thể nhược lại đa mưu túc trí chứ?
Mà không biết tại sao mình lại xui xẻo ở thế giới này biến thành cái loại nam phụ này!
Từ nhỏ Tô Duệ ở trên chiến trường tay cầm trọng binh luôn cảm thấy đem binh quyền nắm ở trong lòng bàn tay của mình mới là ổn thỏa nhất.
Mà hiện tại, hắn lại biến thành một vương “Văn”, thân là hoàng đệ nhỏ nhất của đương kim bệ hạ, hai anh em một văn một võ an bang định quốc gì đó, lừa quỷ à?
Cẩu hoàng đế có nhiều nhi tử như vậy đều là văn võ song toàn, hắn làm sao vẫn còn trọng dụng hoàng đệ của mình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...