Edt: Mítt
Thời điểm Tô Vãn rời khỏi thế giới nhiệm vụ, Diệp Hân đi tổng bộ họp còn chưa trở về, ở máy truyền tin xem một chút năm vạn tích phân mới của mình, Tô Vãn theo bản năng mở ra danh sách nhiệm vụ giả ở thương thành của Thời Không Thất Lạc.
Trước đây, cô đều sẽ theo thói quen nhìn chằm chằm cái tên đầu tiên trong thương thành đến phát ngốc..
Hôm nay cô theo thường lệ nhìn thoáng qua...
Táng Tâm Chìa Khóa.
Đồ dùng dùng một lần, chỉ dùng để mở ra Táng Tâm Chi Hộp.
Một cái đồ dùng dùng một lần có mức giá cao đến thái quá, Tô Vãn ở trong quá khứ vẫn lấy đồ vật như vậy làm mục tiêu..
Giống như Táng Tâm Chìa Khóa, đồ vật cũng quý trọng như vậy tên là Táng Tâm Chi Hộp.
Ở toàn bộ Thời Không Thất Lạc, chỉ có một người sử dụng loại hàng sang quý xa xỉ làm cho người thường chùn bước.
Người kia, chính là Từ Sách....
“Tâm ta không ở nơi này, cho nên ta sẽ không yêu cũng sẽ không đau.”
Tô Vãn đến nay vẫn còn nhớ rõ một ngày kia, Từ Sách chỉ vào ngực của chính mình, sắc mặt bình tĩnh nói với cô những lời này.
Không có tâm, cho nên sẽ không yêu.
Không có tâm, cho nên sẽ không đau.
Tô Vãn thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của mình, từ khi nào, cô cho rằng chính mình cũng không có tâm, cũng đã quên yêu là như thế nào……
Có lẽ cô khác với Từ Sách.
Hắn đem chính mình trở thành máy móc lạnh băng, đến tâm cũng có thể bị phong ấn.
Tô Vãn từ đầu đến cuối đều không thể tuyệt tình như hắn được …
~~~
Thời Không Thất Lạc, tổng bộ.
Thời điểm Diệp Hân từ trong phòng hội nghị đi ra, liền thấy được thân ảnh làm người ta khó quên kia.
Hắn đứng thẳng tắp trước cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi rụng trên vai hắn, trong ánh sáng, dung nhan hắn thanh nhã xuất trần phảng phất như được mạ lên một tầng ánh sáng nhạt nhẽo...
“Bộ trưởng Từ.”
Diệp Hân tuy do dự nhưng vẫn tiến lên chào hỏi Từ Sách một tiếng..
Từ Sách hơi rũ mắt nhìn Diệp Hân, ôn nhuận cười.
Hắn luôn ôn nhã như ngọc như vậy, làm người ta nhìn không ra cảm xúc chân thật của hắn.
“Anh ở đây…… Chờ tôi?”
Trên thực tế Diệp Hân có chút không xác định, nhưng hiện tại trong phòng hội nghị đã không còn người khác, cô bởi vì mới nhậm chức cho nên được lưu lại phá lệ nói vài câu công đạo, chờ cô ra tới, những người khác đã sớm rời đi.
“Ừ.”
Nghe được nghi vấn của Diệp Hân, Từ Sách lại nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cái này làm cho Diệp Hân có chút kinh ngạc, nhưng giây lát cô lại nghĩ tới cái gì.
“Anh có phải…… có chuyện muốn hỏi tôi? Về…… Tô Vãn?”
Tô Vãn……
Ánh mắt Từ Sách hơi ngưng một chút.
“Cô ấy, gần đây thế nào?”
Tuy rằng chỉ là câu hỏi đơn giản nhất, nhưng Từ Sách giống như là hạ quyết tâm rất lớn.
Hắn, đã thật lâu không có rối rắm như vậy.
A, loại tâm tình này, hình như nên gọi là “Rối rắm”?
Vứt bỏ thất tình lục dục đã lâu, hắn cảm thấy mình càng giống người máy, căn bản không thể chân chính đi trải nghiệm tình cảm của con người.
Chỉ là……
Vẫn là có chút để ý.
Năm đó, nữ tử một lòng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Quả nhiên…….
Nghe được Từ Sách dò hỏi, Diệp Hân lập tức híp mắt cười cười.
“Tô Vãn cô ấy rất tốt, gần đây công tác cũng rất nghiêm túc, nói không chừng một ngày nào đó cô ấy sẽ vượt qua tôi, đến lúc đó lại đến tổng bộ dự họp, bộ trưởng Từ anh có thể tự mình dò hỏi tình hình gần đây của cô ấy rồi.”
Bọn họ tuy rằng cùng ở chung trong một cái thời không, nhưng ngày thường lại không có bất kì giao thoa gì, bởi vì Thời Không Thất Lạc có các bộ môn đều bị phân chia ra.
Gặp lại Tô Vãn……
Từ Sách nghe Diệp Hân nói, hắn trước sau như một nhàn nhạt cười cười.
“Bộ trưởng Diệp cũng không cần tự coi nhẹ mình, hơn nữa, tôi nghĩ…… không bao lâu nữa, tôi và cô ấy sẽ rất nhanh…… Gặp mặt.”
Nghe được Từ Sách trả lời, Diệp Hân cũng hơi sửng sốt, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới thí luyện vượt bộ môn 3 năm 1 lần của tổng bộ sắp phải bắt đầu rồi.
Ba năm trước đây, Tô Vãn còn chưa có đi vào nơi này, mà hiện tại, làm nhân vật kẻ phá hư vị diện số 2, ở trong đợt thí luyện vượt bộ môn năm nay, Tô Vãn nhất định phải tham dự, mà Từ Sách cũng nhất định sẽ xuất hiện.
“Thời gian qua thật nhanh, lại muốn thí luyện rồi! Năm nay bộ trưởng Từ còn có tin tưởng sẽ tiếp tục giành chức quán quân sao?”
Ở mỗi lần thí luyện vượt bộ môn, mỗi bộ môn sẽ có 3 nhiệm vụ giả tinh anh tham dự, mọi người sẽ cùng tiến vào một cái thế giới nhiệm vụ không có cốt truyện, lúc này, bàn tay vàng của mọi người ở trong thế giới nhiệm vụ này đều sẽ mất đi hiệu lực..
Ở cùng một thế giới, địch ta không rõ, thật giả khó phân biệt.
Giữa các bộ môn khác nhau cho phép tiến hành chém giết.
Toàn bộ thí luyện chia làm sơ tuyển cùng chung kết ở hai cái thời không, thế giới sơ tuyển có thời gian hạn chế, thời hạn vừa đến, người còn sống sẽ thuận lợi thăng cấp, mà thời không của trận chung kết lại càng tàn khốc.... giành giật từng giây giết chóc, sống đến cuối cùng chính là người thắng..
Từ sau khi Từ Sách trở thành người của bộ chữa trị vị diện số hiệu NO. 1, hắn chưa từng thua qua……..
Mà những năm gần đây người của tổng bộ kẻ phá hư vị diện dự thi cơ hồ đều bị Từ Sách giết qua, cũng bao gồm Diệp Hân, ngẫm lại cũng cảm thấy thật ngưỡng mộ nha!.
Ở thời điểm Diệp Hân vô cùng ngưỡng mộ, Từ Sách lại chỉ đạm nhiên cười.
“Tôi sẽ toàn lực ứng phó, cô cũng phải cố lên.”
Nói xong, hắn không chút do dự xoay người rời đi.
Toàn lực ứng phó cái quỷ á!
Diệp Hân cảm thấy mình cần phải lập tức chạy trở về tìm Tô Vãn thảo luận một chút, nhìn xem có thể tìm được nhược điểm nào đó của Từ Sách hay không.
Dù chỉ là một cái nhược điểm nhỏ nhất cũng tốt rồi!
Cô không tin Từ Sách thật sự có thể giống như máy móc tinh vi, không hề có sơ hở?.
Đáng tiếc Diệp Hân cuối cùng vẫn phải thất vọng rồi..
Bởi vì chờ cô trở lại tổng bộ kẻ phá hư vị diện, được cho biết Tô Vãn vừa mới tiến vào khoang chấp hành nhiệm vụ số 3.
Biết được tin tức này, Diệp Hân thở dài một hơi, đáy lòng lại không khỏi tò mò....
Chẳng lẽ Tô Vãn đối với khoang số 3 có cảm tình?
Làm sao vẫn luôn không chịu đổi khoang chấp hành chứ?
Tình huống thực tế thật ra là.....
Tô Vãn quên nói cho Tô Duệ mình đã “Thăng chức”, mà máy định vị Tô Duệ mua, chỉ có thể dựa vào khoang chấp hành của cô mà tìm kiếm.
Cho nên, các bạn hiểu rồi đấy.
Lúc này, ở trong thế giới nhiệm vụ...
Tô Vãn còn chưa có mở mắt ra, đã cảm giác được cả người khô nóng, loại cảm giác này là……
Tô Vãn mở choàng mắt, lọt vào trong tầm mắt là một chiếc ghế khắc hoa trầm hương.
Lúc này cô chính là đang ngã ngồi trên mặt đất, một thân cung trang hỗn độn không chịu được, Tô Vãn cố nén cảm giác không khỏe trong thân thể, đỡ ghế dựa ở một bên mà đứng lên.
Lúc này, phía sau cô đột nhiên truyền đến một âm thanh “Hừ hừ” , Tô Vãn vừa xoay đầu, liền nhìn thấy một nam tử mặc áo gấm màu lam nhìn như quả bóng thịt lúc này cũng đang nằm trên mặt đất, mặt đỏ bừng, cả người một bên hừ hừ, một bên xé rách quần áo của mình!
Đờ mờ!
Ánh mắt Tô Vãn lạnh lùng, trong đầu có chút ký ức mơ hồ hiện lên, cô không dám ngốc thêm nữa ở cái thị phi này, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Cố sức đẩy ra cửa gỗ màu son, lọt vào mi mắt Tô Vãn chính là một hành lang dài u tĩnh, lúc này đã là đầu thu, ngọn gió lạnh lẽo ập tới cũng không làm cho đầu óc Tô Vãn thanh tỉnh thêm, mà càng làm cho thân thể của cô bị dược hiệu hung mãnh dị thường ảnh hưởng đến xao động bất an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...