Hắn mơ. Trong giấc mơ có một con bạch lang, lông mao xù lên căng thẳng đối phó với địch nhân trước mặt nó. Mấy tên kia cầm các loại vũ khí lao vào đánh nó. Túy Lạc rất muốn mở miệng hô to: “Nguy hiểm” nhưng cố gắng đến mấy thanh âm cũng không thoát ra được.
Ngay lúc hắn vạn phần lo lắng, bạch lang đã dũng mãnh xông lên, cắn vào yết hầu địch nhân một cách chuẩn xác… Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả uy hiếp đã bị loại bỏ, thế nhưng thân thể bạch lang cũng đã nhiễm đầy máu đỏ tươi!
Bạch lang nọ quay đầu lại, dùng đôi mắt màu vàng kim trừng trừng nhìn hắn, tựa hồ chỉ một khắc sau thôi, yết hầu Túy Lạc cũng sẽ bị cắn đứt. Túy Lạc từng bước lui về phía sau, thân thể không khống chế được có chút run rẩy.
“Ngươi không thích hợp làm Vương.” Vậy mà y chỉ mở miệng nói một câu.
Túy Lạc chỉ cảm thấy đầu óc phát trướng.
Gắng sức mở mắt ra, xung quanh là khung cảnh quen thuộc. Nhưng nơi này là Hồ cung, rốt cuộc là ai đã đưa hắn tới đây?
Nằm trên giường thử động thân thể, Túy Lạc mới phát hiện mình vẫn duy trì bộ dáng hồ ly. Hấp háy đôi mắt, hắn phát hiện Chỉ Tích đang đứng một bên, dường như chờ đợi đã lâu.
Nhìn ra hắn muốn hỏi, Chỉ Tích không đợi hắn mở miệng đã trả lời: “Chúng ta phát hiện ngươi ngất xỉu tại vùng gần Hồ cung, liền đưa trở về. Rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh vậy?”
Túy Lạc sửng sốt: “Khi đó bên cạnh ta không có ai ư?”
Chỉ Tích lắc đầu, vụt nghĩ đến cái gì, chăm chú nhìn hắn, muốn hỏi rõ ngọn ngành: “Là do con lang kia?” Một khi sự tình phát sinh một lần nữa, sự tồn tại của bạch lang đó đúng là một mối nguy hiểm.
“Đáng ghét…” Không trả lời, Túy Lạc nhảy từ trên giường xuống, đau đớn ở bụng đã giảm bớt nhiều, liền cố không biến trở lại hình người, chạy ra ngoài.
Nếu hắn không nhanh lên một chút, không biết con lang kia sẽ chạy đi đâu nữa.
Mặc dù cô tịch lạnh lùng nhưng vẫn cố ý đưa mình đến nơi an toàn. Người này… Người này còn dám nói mình rất thiện lương!
Càng nghĩ càng tức giận, cước bộ cũng càng lúc càng nhanh.
Sơn động bên kia tất nhiên là không tìm được rồi, nhưng vùng phụ cận này đều là nơi Túy Lạc quen thuộc, muốn tìm một con lang mặc dù có điểm khó khăn nhưng cũng không đến nỗi như mò kim đáy biển.
Rốt cục đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Túy Lạc đi vào một vùng hồ mới bắt gặp một thân ảnh màu trắng.
Lần này Túy Lạc không một cước đá đi như lần trước, chỉ là gọi một tiếng “Cửu Cữu”.
Bạch lang quay đầu nhìn thấy hắn liền quay đầu rời khỏi.
“Nếu như ngươi bây giờ không tin ta, sau này còn có thể có cơ hội tin tưởng ta không?” Túy Lạc chỉ đơn giản đứng sau lưng hắn nói ra những lời này.
Bạch lang không đáp.
“Mỗi lần đều là ta đuổi theo ngươi, thành ý như vậy vẫn chưa đủ để ngươi tin ta sao?”
Đối phương rốt cục nhìn về phía hắn.
“Nếu như ngươi rời đi, một tháng cực khổ của chúng ta coi như uổng phí. Ngươi thật sự nguyện ý?” Lại một lần nữa đặt câu hỏi, chỉ nghĩ đến việc giữ lại người này. Mặc dù tương lai không biết thế nào, nhưng bây giờ bước ra ngoài thì chỉ biết có một con đường chết mà thôi .
“Ngươi quá thiện lương, rất nguy hiểm.” Cửu Cữu chỉ nói ra những lời này, không biết rốt cục là lo lắng hay cảnh báo.
Túy Lạc nghẹn một bụng khí: “Vô luận như thế nào, ta đều sẽ trở thành Hồ Vương, không phải sao?” Vô luận thiện lương như thế nào hắn cũng không định chắp tay dâng vương vị cho người khác. Đã nói đến như thế liệu còn gì để lo lắng nữa đây?
Cửu Cữu vẫn còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm sau lưng Túy Lạc. Túy Lạc cũng kinh ngạc quay đầu lại,nhìn thấy thân ảnh không biết xuất hiện sau lưng từ khi nào: “Phụ, phụ thân… Còn có, tướng quân…” Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, liếc mắt nhìn Cửu Cữu, đối phương sớm đã bày ra tư thế nghênh chiến.
Hồ Vương cũng không có tức giận, chỉ thản nhiên nhìn hai người, hỏi Cửu Cữu: “Vị này chính là bạch lang vương tử sao?”
Cửu Cữu không đáp.
Túy Lạc muốn mở miệng giải thích chút gì đó nhưng Hồ Vương chỉ bằng một ánh mắt đã ngăn được hắn lại.
“Bổn vương không có ý định hại ngươi, ngươi ở cùng Túy Lạc một thời gian dài như vậy, ta thấy cũng không có ác ý. Chỉ là nội loạn của Bạch Lang tộc đã sắp đến hồi kết thúc, ngươi có phải nên lo lắng tìm một chỗ dựa vững chắc đáng tin cậy hay không?”
“Phụ thân!” Y nói thế khiến Túy Lạc hơi mất mặt, như vậy chẳng phải y đang châm chọc hắn là một thiếu niên không quyền không thế sao.
“Tại sao ta phải tin tưởng mà nhờ cậy ngươi?” Rõ ràng bị vây trong thế hạ phong, Cửu Cữu cũng không tỏ ra thấp kém.
“Rất lâu trước đây ta đã biết về sự tồn tại của ngươi rồi, chỉ là chờ đợi thời cơ mà thôi. Hôm nay chính là lúc đó, ngươi bằng lòng trở lại Bạch Lang tộc không?” Hồ Vương không hề tức giận với ngữ khí của hắn.
Hai người thiếu niên cùng sửng sốt.
Nhìn phụ thân bày mưu tính kế, Túy Lạc đột nhiên cảm thấy cái ngày mình có thể xưng vương còn rất xa.
Cửu Cữu không hề nghi vấn thêm điều gì. Ngay đêm hôm đó, Hồ Vương mang theo vương tử Bạch Lang tộc tới lãnh địa Bạch Lang tộc, nhất thời khiến cho một mảnh xôn xao. Bạch Lang tộc lâm vào tình trạng rối loạn nhiễu nhương hồi lâu dưới sự trợ giúp của Hắc Hồ tộc cùng lý trí của các trưởng lão dần dần bình ổn. Lang Vương dưới sự phù trợ bước lên chính vị không chút lưu tình hạ lệnh xử quyết vương tử tướng quân gây nên nội loạn. Tác phong hành xử sắc bén làm cho Bạch Lang tộc trên dưới đều cảm phục.
Mà Túy Lạc thủy chung không quên câu nói tên kia để lại trước lúc ra đi:
“Về phần tín nhiệm này, chờ đến khi ngươi leo được lên vương vị hãy nói đi.”
Túy Lạc cắn chặt răng, đè lửa giận dấy lên do không phục xuống dưới đáy lòng, chỉ có thể dựa vào việc liều mạng luyện võ mà phát tiết. Lúc hắn đang không ngừng cố gắng này tuyệt đối không thể ngờ gần ba năm sau bản thân lại trở thành kẻ đáng thương nhất Hắc Hồ tộc.
Thời kỳ nhỏ của yêu thú không dài, sau khi tiến vào thời kì trưởng thành thì tốc độ già đi phi thường chậm chạp, thế nhưng khi tiến vào thời kỳ già yếu thì đã cách cái chết không còn xa.
Trong thời gian gần ba năm, Túy Lạc đã bước vào thời kì thanh niên. Trước đó mấy ngày, Hồ Vương bị trọng thương trong cuộc chiến với xà tinh, hơn nữa thời kỳ già yếu đã đến, tính mệnh bắt đầu nằm trong nguy hiểm.
Vì vậy Hồ Vương lệnh Túy Lạc vào tẩm cung, theo dõi hắn một hồi mới thở dài nói: “Ngươi quả nhiên vẫn còn quá nhỏ rồi…”
Túy Lạc có chút không phục. Nói về tuổi, hắn đích thực không phải vương tử lớn tuổi nhất nhưng nói về thực lực hắn là mạnh nhất. Phụ thân nói thật sự có chút không công bằng.
Nhưng Hồ Vương cũng không giải thích gì, chỉ lệnh cho hắn ra ngoài.
Sau này, Túy Lạc mới hiểu được câu nói “Quá nhỏ rồi ” có ý tứ gì. Chỉ là khi đó mới biết thì đã quá muộn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...