Quần áo hỗn độn trải dài từ mặt đất lên giường.
Dễ dàng nhận thấy hỗn độn đến độ màn giường cũng không kịp kéo xuống, nhưng màn che chẳng có tác dụng gì, bởi xuân quang vô hạn trên giường vẫn lồ lộ ra ngoài. Hồ ly đã không còn cố kị mà phóng túng tình cảm của mình, hết lần này đến lần khác nhiệt tình tác cầu Cửu Cữu. Khi khoái cảm đạt đến cực hạn, Túy Lạc xoay người áp Cửu Cữu dưới thân, cười độc địa, nói: “Vừa rồi cảm giác thế nào?”
“….Không tồi.” Cố gắng bình ổn khí tức hỗn loạn, Cửu Cữu ngẩng đầu nhìn về phía con hồ ly ngạo khí liêu nhân trên thân.
“Ngươi từng nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, mà giờ ngươi sung sướng đến vậy, sao không cho ta thử xem?” Túy Lạc liếm liếm khóe môi. Hừ, bổn đại gia ta thèm muốn mỹ sắc của kẻ này lâu lắm rồi, đã sớm muốn nếm thử mùi vị của y, lần đầu tiên trộm hôn y chính là lúc muốn ăn y đến sạch sẽ, không ngờ lại thành nguyên nhân để đối phương ăn mình.
Cửu Cữu đưa mắt nhìn hắn, đột nhiên khum tay điểm lên trán hắn, nhếch môi nói: “Biến về đi thôi.”
Túy Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn mình biến lại về nguyên hình hồ ly, mà Cửu Cữu cũng biến về hình dáng bạch lang, rồi cuộn người lại ôm Túy Lạc vào lòng ngủ.
Hồ ly tức giận há mồm định ngoạm lên đuôi y một cái.
Nhưng bị bạch lang trợn mắt nhìn, khiến hồ ly theo bản năng bất chợt dựng lông lên, không thể động đậy. Bạch lang há mồm, nhẹ nhàng cắn lên cần cổ của hắn, lực đạo không nặng không nhẹ khiến hồ ly thoải mái rũ tai xuống, cái đuôi xù cuộn tròn lại.
Đáng ghét, sao y có thể biết rõ nhược điểm của mình như thế?
Túy Lạc không tình nguyện rơi vào giấc ngủ, nhưng ngày hôm sau lại biến mất.
Cửu Cữu nhìn chằm chằm vết cào hôm qua hắn lưu lại trên giường, hạ mi mắt không nói.
Ngày mai chính là đại điển đăng cơ của xà vương, trong khoảng thời gian này không biết xà tộc âm hiểm sẽ nghĩ ra cách công kích gì. Ở bên cạnh mình cũng rất nguy hiểm, tốt hơn là để hắn rời đi.
Hôm qua có thể thấy hắn vốn đã là một bất ngờ tốt đẹp, trong đôi mắt đầy ngạo khí kia bởi vì tự do mà xuất hiện quang mang lấp lánh. Người này có lẽ đã tìm được con đường cho bản thân.
“…..Vương?” Thanh âm của bọn thuộc hạ làm y hồi thần, sau khi phát hiện bản thân lần đầu tiên thất thố, Cửu Cữu không nhịn được tức giận.
Y không phải loại tình nhân phóng khoáng rộng lượng gì cả đâu nha.
Rốt cuộc phải thế nào mới có thể khiến hồ ly vượt qua trở ngại đến bên y, không còn phải khi gần khi xa nữa?
“Trong bán kính một dặm quanh khách *** không thấy nhiều xà tộc tụ tập, phỏng chừng trong mấy ngày gần đây xà tộc không định xuống tay.” Bọn thuộc hạ không biết tâm tư lang vương mà vẫn tiếp tục báo cáo.
“Nếu thật sự muốn công kích, đêm nay có khả năng khá cao.” Cửu Cữu lạnh lùng nhìn tin tình báo để trên bàn, “Nếu muốn đợi đến ngày đại điển đăng cơ, lũ yêu tộc khác không có khả năng thấy chúng ta bị tập kích mà thờ ơ ngồi nhìn, đây cũng là lý do ta đồng ý đến đây. Xà tộc dã tâm quá lớn, không có chúng ta kiềm chế, sợ rằng không sớm thì muộn cũng thôn tính các tộc khác.”
“Nhưng nếu chọn xuống tay hôm nay, sợ rằng bọn họ…..”
“Còn yêu khí ở vùng phụ cận ngươi đã điều tra rõ chưa?” Cửu Cữu vẫn cảm giác có cái gì đó không thích hợp.
“Đã tra rõ, vốn là tộc nhân hắc hồ tộc. Bọn họ hiện đang ở lầu trên, cũng đề phòng xà tộc công kích, bởi vậy không có khả năng kìm chân chúng ta.”
Nghe đến hai chữ hắc hồ, Cửu Cữu thoáng cau mày, nhưng rất nhanh đã bình thường lại: “Đêm nay phải tăng mạnh đề phòng, xà tộc hành động âm thầm, hơn nữa lại giỏi mai phục, ta lo lắng bọn chúng còn phương thức tấn công khác.”
Phân phó thủ hạ chú ý đến tình hình một chút, Cửu Cữu bỏ qua họ đi lên lầu.
Hắc hồ tộc canh giữ rất chu đáo, hiển nhiên cũng rất đề phòng xà tộc, sau khi cẩn thận xác nhận thân phận Cửu Cữu, mới mời y vào nội đường.
Cửu Cữu đã gặp qua hồ vương Nhạn Linh mấy lần, khuôn mặt người nọ có vài phần tương tự với Túy Lạc, nhưng so với Túy Lạc lại có thêm ba phần nghiêm cẩn cùng lạnh lùng. Khi rời khỏi hắc hồ tộc, y vẫn chắc chắn chuyện Túy Lạc trở thành hồ vương. Nhưng sự thật là khi y trở thành lang vương, thì cũng là lúc nhìn thấy vị trí tộc trưởng hắc hồ tộc xuất hiện một gương mặt xa lạ.
Mãi đến sau này y mới được biết, hắc hồ tộc đã xảy ra chuyện. Đại công tử vì người yêu bị địch nhân sát hại mà đá đệ đệ quá mức thiện lương không thể nào tàn nhẫn hạ đòn sát thủ rớt đài, trở thành Hồ vương dũng mãnh trong mắt tộc nhân.
Hiện nay hồ vương đã có tới ba người phối ngẫu, cho nên cái nguyên nhân trả thù cho người yêu mà tiến lên soán quyền đệ đệ của gã lúc trước rơi vào mắt Cửu Cữu mới châm biếm nực cười làm sao.
Vậy cũng tốt, thật ra thì Túy Lạc cũng không thích hợp trở thành một vương giả lạnh lùng. Phần tính cách thiện lương trong hắn vĩnh viễn là con dao hai lưỡi uy hiếp tính mạng hắn. Nếu như phải sống cuộc sống lo lắng bị người ta đá rớt đài mà thời thời khắc khắc phải bức bách bản thân mang mặt nạ, chẳng bằng như bây giờ ngao du thiên hạ, tiêu diêu tự tại.
Nói đi cũng phải nói lại, Nhạn Linh cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm với Cửu Cữu. nếu không phải bạch lang tộc là minh hữu không thể thiếu, gã cũng không muốn tiếp xúc với kẻ có mối tương giao sâu sắc với đệ đệ gã, hơn nữa kẻ này lại có ánh mắt quá sắc bén, giống như ánh mắt của kẻ đi săn, đối với hồ ly mà nói thì tràn ngập ý vị uy hiếp.
Nhưng lần gặp mặt này cũng không khác gì so với các lần trước, cả hai đều phải đè nén bực mình xuống đáy lòng, trao đổi tin tức tình báo hai bên thu thập được. Sau khi xác định tình hình thủ vệ xong, Cửu Cữu kết thúc cuộc gặp. Lần trước hồ vương đích thân đến bạch lang tộc gặp mặt, lần này đến lượt y đích thân đến bái phỏng, coi như là có qua có lại.
“Ta cáo từ trước.” Cửu Cữu vừa chắp tay vừa đứng dậy muốn rời khỏi. Nếu đã xong việc rồi thì y cũng chẳng muốn ở lại làm gì.
“Ta nghe nói gần đây hình như lang vương có gần gũi với một hắc hồ?” Nhạn Linh đột nhiên mở miệng, trong thanh âm mang chút ý vị dò xét.
“….Ngay cả chuyện riêng của ta cũng phải trao đổi với hồ vương sao? Đã như vậy, ta cũng nghe nói hồ vương gần đây đang giám sát hành động của một hắc hồ thì phải?” Cửu Cữu quay đầu nhìn thẳng vào mặt gã, nở nụ cười lạnh như băng.
Thần sắc Nhạn Linh đột ngột thay đổi.
Cửu Cữu bước đi không quay đầu lại. Đã là minh hữu của nhau, y cũng không muốn vạch mặt hồ vương vào thời khắc mấu chốt này.
Hồ ly ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết rằng nửa đêm canh ba muốn phát hiện màu lông đen như nhung của ngươi rất dễ dàng sao? Tiểu bạch lang kia vốn sau khi phát hiện tung tích của ngươi thì cũng phát hiện giám thị của hắc hồ tộc, cuối cùng khi đang điều tra không chống cự được sự hấp dẫn của rượu hắn ủ nên mới rơi vào trong vò rượu.
Với bản tính trung thành của loài lang, cho dù chết cũng liều mình thượng báo lang vương. Sao ngươi có thể vững tin hành tung của mình sẽ không bị ta phát hiện như thế?
Hy là nói, sự quan tâm của ngươi giành cho ta sớm đã vượt xa phạm vi khống chế của ngươrồi?
……Chậc, rốt cục phải thế nào mới có thể ép hắn nói ra miệng đây?
Sau khi màn đêm phủ xuống, bầu không khí khách *** có chút căng thẳng. Dù sao cũng đang ở gần hang ổ địch nhân, chỉ cần có chút lơi lỏng cũng có khả năng dưỡng thành đại họa.
Cửu Cữu nhìn chằm chằm thủ vệ hắc hồ tộc và bạch lang tộc canh phòng chu đáo ngoài sân, trong lòng vẫn cứ có cảm giác bản thân đã quên điều gì đó.
Lấy bản chất âm hiểm của xà tộc mà nói, khả năng tấn công trực diện không lớn. Thế nhưng tầng trong tầng ngoài của khách *** này đều là người của mình, xà tộc muốn tìm cơ hội đánh lén cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Rốt cục là mình đã quên mất điều gì?
Trăng lên đến đỉnh là lúc yêu khí thịnh nhất, yêu khí đan xen vào nhau, khiến người ta khó có thể phân biệt yêu khí thật sự của từng kẻ.
Trên đường chỉ còn thanh âm của kẻ gõ mõ cầm canh. Tiếng thanh gõ vỗ vào ống trúc thanh thúy như đánh vào thần kinh của bọn họ.
Khi người gõ mõ cầm canh đi đến cửa khách ***, cũng là lúc Cửu Cữu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cầm lấy tách trà trên bàn ném bể bình hoa trang trí đặt trên tủ, nương theo tiếng đồ sứ vỡ nát cũng là lúc vang lên một trận xao động: “Rắn!”
Cửu Cữu lắc mình tránh con rắn quăng mình hướng đến tấn công, vung đao chém làm hai mảnh!
“Chú ý bình hoa cũng có thể là ẩn núp ám toán của xà tộc!” Cửu Cữu hô to cảnh báo đám thủ vệ ngoài sân, gian phòng khác lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là có người bị xà tộc ẩn mình tấn công vào nơi trí mạng.
Mặc dù đã phát hiện huyền cơ nhưng vẫn không tránh được chuyện lâm vào khốn cảnh. Cửu Cữu nhìn chằm chằm rắn bò ra từ đồ dùng trong nhà hoặc những góc khuất tăm tối, nhất thời nhận ra mình đã quên mất điều gì.
Yêu quái có đạo hạnh không cao khi trở về nguyên hình chỉ cần hạ thấp tần suất hô hấp là có thể ẩn dấu yêu khí của mình. Mà xà tộc ngoài việc có nhiệt độ thân thể thấp khiến người ta khó có thể phát hiện, bọn chúng còn có pháp bảo chiến thắng: Tại không gian nhỏ hẹp đến đâu cũng có thể cuộn mình ẩn nấp tùy thời tiến công.
Đáng chết, sao y có thể quên tin tức trọng yếu này chứ!
Rắn trước mắt đều là tiểu yêu đạo hạnh thấp của xà tộc, nhưng chỉ cần số lượng đủ nhiều cũng có thể cắn nuốt tất cả hồ ly cùng bạch lang ở đây không sót một mống!
Mà kẻ gõ mõ cầm canh vừa rồi cũng không phải người qua đường bình thường, Sau khi giũ một con mãng xà lớn từ trong túi ra liền trốn thoát. Mà sau khi mãng xà này huyễn hóa nhân hình xong thì chỉ huy các tiểu xà yêu ác đấu cùng các thủ vệ trong viện.
Hắc hồ cùng bạch lang cộng lại cũng chỉ có hơn ba mươi nhân thủ, mà Cửu Cữu liếc mắt một cái đã có thể dự đoán số lượng rắn ẩn nấp trong khách *** chỉ sợ không dưới trăm kẻ. Đó là chưa kể đến xà yêu đạo hạnh cao thâm sợ rằng còn đang kéo đến từ các nơi.
Lúc này thật đúng là rơi vào hang rắn rồi.
“Mau mang hùng hoàng ra!” Cửu Cữu ra lệnh một câu, tình thế vốn nghiêng về một bên tựa hồ có chút chuyển biến tốt đẹp, rắn có chút sợ hãi lui lại một chút, bạch lang cầm hùng hoàng thoáng tự tin một chút. Tiếc là rắn sợ hùng hoàng thật nhưng tác dụng có thể duy trì được bao lâu thì không ai dám chắc. Ban đêm gió lớn, hùng hoàng tung ra thoáng chốc đã bị gió thổi bay mất, thật vất vả mới bức lui được một ít độc xà thì giờ phút này chúng lại tê tê phun ra nuốt vào cái lưỡi bò về phía họ.
*Hùng hoàng: khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc.
Mà hắc hồ bên kia hiển nhiên cũng lâm vào tình thế không biết phải làm sao, hồ vương đã sớm nhảy từ trên lầu xuống dưới sân nhưng lại bị đàn rắn cuộn trào mãnh liệt vây ở bên trong.
Cửu Cữu căm tức vạn phần, trường kiếm không ngừng tích huyết của không biết bao nhiêu tiểu xà yêu, nhưng giữa cái khí thế rào rạt này có vẻ như chẳng bao giờ giết hết được.
Chẳng lẽ thực sự phải chấm dứt từ đây?
“Lúc này hẳn là nên có anh hùng cứu mỹ nhân mới phải nhỉ.” Trên nóc nhà xuất hiện một kẻ cười cực kỳ đắc ý. Mái tóc dài bó lại như đuôi ngực tung bay trong gió, ngay cả y phục cũng phiêu dật như thần tiên giáng trần.
Cửu Cữu chẳng cần ngẩng đầu cũng nhận ra thanh âm của kẻ kia.
Người nọ quẳng cho hồ vương đang bị đàn rắn vây quanh một câu: “Bảo vệ tốt cái đầu của ngươi!” Nói xong liền ném một vò gì đó xuống, nện lên giữa đàn rắn, nương theo tiếng vò sành bị đập nát là chất lỏng ràn rạt bắn lên đàn rắn. Cửu Cữu vừa ngửi thấy mùi rượu pha lẫn mùi hùng hoàng nồng đậm liền sáng tỏ ý đồ của hắn. Vội nhào lên túm hồ vương ra ngoài phạm vi công kích, gần như là cùng lúc đó, tên trên nóc nhà ném xuống một mồi lửa không biết trộm được từ đâu. Đàn rắn vừa bị dính rượu hùng hoàng lên người gặp phải lửa nhất thời dấy lên ngọn lửa hừng hực!
Xà tộc trong nháy mắt đình chỉ thế công, mọi người ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà kẻ kia đang đứng thì đã thấy hắn lại đang ôm một vò rượu hùng hoàng, tiếp theo là ánh lửa nhá lên, lờ mờ thấy được nụ cười ác liệt nở trên gương mặt hắn.
“Mau tản ra!” Mệnh lệnh đưa ra còn chưa kịp nói hết, mãng xà yêu chỉ có thể nhìn đồng tộc của mình lại một lần nữa dính rượu hùng hoàng từ vò rượu bị đập bể, sau đó biến thành một quả cầu lửa.
“Hai vò rượu hùng hoàng này là ta cố ý nhưỡng mừng đại điển đăng cơ của đại vương nhà ngươi đó. Mang thi thể đồng tộc được nướng thơm nức trở về, nói không chừng xà vương các ngươi nhịn không được ăn hết luôn đất?” Tên đầu sỏ cười hung ác, không hề giống với một Túy Lạc trẻ tuổi do dự không nỡ ra tay trước kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...