Ninh Đình Phúc trở về nhà, lúc cậu trở về đến đã là quá trưa rồi.
Dương Mậu vẫn còn ngồi đợi cậu tại bàn ăn, thấy cậu trở về bà lập tức đứng dậy từ bàn ăn đi vội đến chỗ cậu lo lắng hỏi han:" A Phúc, kết quả khám thế nào? Cơ thể con có ổn không? Tuyến thể không bị chậm phát triển chứ!? "
Ninh Đình Phúc hiện tại rất muốn ngủ nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nói cho Dương Mậu về kết quả khám ngày hôm nay:" Bác sĩ nói tuyến thể con do phân hóa muộn cho nên sẽ có chút nhạy cảm hơn người bình thường.
Kì trưởng thành dĩ nhiên cũng đến muộn hơn những Omega khác.
Bác sĩ nói con là Omega cấp S cho nên cần phải cẩn thận hơn bình thường mà thôi.
"
Dương Mậu nghe cậu nói như thế thì như yên tâm phần nào, bà gật đầu xem như đã hiểu.
Thấy bà gật gù ra vẻ hiểu rồi thì Ninh Đình Phúc mới nói:" Bà Mậu, con rất mệt, cơm trưa chiều con sẽ ăn, bà cứ để ở đó đi ạ.
"
Dương Mậu nghe cậu nói thế thì gật đầu lia lịa, bà nhìn ra được cậu rất mệt nên đã không miễn cưỡng cậu phải ăn cơm.
Ninh Đình Phúc sau đó đi lên tầng trên, cậu vừa mới mở cửa bước vào phòng thỉ lập tức đặt đồ đạc của mình xuống bàn sau đó đi lên giường.
Vì cơ thể vẫn còn di chứng do lúc nãy bị tin tức tố của Hoàng Viết Lực kích thích cho nên hiện tại cậu rất buồn ngủ.
Ninh Đình Phúc vừa mới đặt lưng xuống chiếc giường êm ái thì đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Cậu đã khóa trái cửa cho nên thoải mái thả một lượng nhỏ tin tức tố vào trong không khí.
Trong mơ cậu mơ màng nhìn thấy hình dáng của Dạ Tiêu Hoa...!
Ninh Đình Phúc ngủ một lần liền ngủ đến tận hoàng hôn..
....!
Hoàng Viết Lực tuy trong thâm tâm không hề muốn trở về Hoàng Gia nhưng đây lại là điều kiện của cha hắn để hắn tự do.
Hoàng Viết Lực không thể không trở về Hoàng Gia.
Với lại ở nơi này, còn có mẹ và Tiểu Lam của hắn, về cũng không đến mức quá tệ hại gì.
Ngồi trên chiếc ghế tại bàn ăn sang trọng của Hoàng Gia.
Hoàng Viết Lực thản nhiên ăn trong khi những người khác chưa ai ăn vì ba hắn còn chưa động đũa.
" Ăn cơm đi.
"
Cha của Hoàng Viết Lực - Hoàng Viết Quyền, gia chủ của Hoàng Gia hiện tại đạm thanh lên tiếng.
Nghe ông nói vậy những người còn lại trên bàn, dĩ nhiên là trừ hắn mới bắt đầu thoải mái ăn.
Hoàng Viết Lực chẳng cho ai một cái nhìn.
Ở cái nhà này hắn chẳng cần phải nể mặt bất kì một ai cả.
Hoàng lão phu nhân hiện tại, cũng chính là mẹ kế của Hoàng Viết Lực rất trẻ, kém Hoàng Viết Quyền mười tuổi.
Tuổi còn trẻ nên nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt.
Tên cô ta là Vĩnh Khả Liên.
Cô ta là một người có dã tâm, chỉ là cô ta làm đủ mọi cách cũng không thể khiến cho quyền thừa kế của Hoàng Viết Lực lung lay.
Cô ta sinh cho Hoàng Viết Quyền hai đứa con, là một cặp song sinh một nam một nữ.
Con trai lớn kém Hoàng Viết Lực hai tuổi tên Hoàng Viết Hạn, con gái thì tên Hoàng Viết Mẫn.
Một Alpha cấp A và một Omega cấp A, gen thừa kế được của Hoàng Viết Quyền vẫn luôn mạnh như vậy.
Hai đứa trẻ này cũng rất giỏi thế nhưng muốn so sánh với Hoàng Viết Lực thì còn kém xa.
Thực lực của hắn, cấp độ phân hóa của hắn bỏ xa Hoàng Viết Hạn mấy con phố.
" Tiểu Lực, con ăn nhiều một chút.
"
Vĩnh Khả Liên nói rồi gắp một miếng thịt vào bát Hoàng Viết Lực, ngữ điệu cô ta đầy vẻ yểu điệu và quan tâm.
Hệt như cô ta rất yêu thương hắn vậy, không có một chút giả dối nào.
Hoàng Viết Lực bình thản đem miếng thịt đặt ra ngoài, hắn tận lực không chú ý đến Vĩnh Khả Liên, nếu không hắn lo cô ta sẽ chẳng thể ăn nổi cơm được nữa.
Đến lúc hắn thực sự kiểm soát không được, một Omega cấp A như bà ta đối diện với một Alpha cấp S sẽ chỉ có quỳ xuống mà khóc thôi.
Hoàng Viết Hạn và Hoàng Viết Mẫn không nói gì, nhìn là thành thật ăn cơm nhưng ai biết được trong lòng hai người này nghĩ gì.
Hoàng Viết Quyền đặt đũa xuống bàn.
Ngay lập tức mọi người dừng đũa theo, ngoại trừ hắn thì không một ai dám động đũa tiếp.
" Hoàng Viết Lực, tôn trọng mẹ con đi.
": Hoàng Viết Quyền lạnh giọng hà khắc nói.
Hoàng Viết Lực đặt đũa xuống, bát cơm cũng đã sạch sẽ, hắn đứng dậy nhạt giọng tặng cho Hoàng Viết Quyền một ánh mắt lạnh lùng.
" Mẹ tôi đã chết từ 9 năm trước rồi.
"
Nói xong Hoàng Viết Lực quay người đi thẳng lên lầu, hắn không thể chịu nổi loại không khí khiến hắn ghê tởm ở bàn ăn.
Hoàng Viết Lực đi đến một căn phòng khóa ngoài, hắn đem chìa khóa đến và mở căn phòng đó ra.
Bước vào bên trong chính là bức ảnh hắn cùng em gái và mẹ chụp với nhau 10 năm về trước.
Lúc ấy hắn mới 7 tuổi và em gái hắn kém hắn một tuổi, con bé 6 tuổi, mẹ hắn lúc ấy cũng còn trẻ lắm.
Cả em gái và mẹ của hắn đều rất xinh đẹp, cả ba người trong bức ảnh đều cười rất vui vẻ.
Hoàng Viết Lực tâm trạng nặng nề nhìn thấy bức ảnh này lập tức trở nên nhẹm nhõm không ít.
Hắn nở nụ cười, một nụ cười từ tận đáy lòng mình, đã rất lâu rồi hắn mới cười thế này.
Mỗi lần về đây hắn sẽ lại hỏi câu hỏi này, giọng điệu vẫn run rẩy như bao lần khác hỏi ra câu hỏi này.
" Hai người ở bên đó có tốt không? Con về thăm hai người đây, mẹ, Tiểu Lam.
"
_____________
Sáng sớm thứ hai luôn luôn náo động nhất, từng tốp học sinh náo động dần dần tiến vào khu vực trường học.
Đâu đâu trên khoảng sân trường cũng là tiếng cười cười nói nói của học sinh.
Chủ đề hiện tại thì dĩ nhiên vẫn là việc tự sát của Beta ban sáu năm hai Túc Hạ Chu.
Ninh Đình Phúc dậy muộn hơn thường ngày, sau khi cậu dậy thì đã vội vàng thay quần áo rồi vội vã đến trường.
Nghe thấy tiếng chuông vang trong trẻo đang tiến vào lớp là Diệp Hồng Ngân liền biết là Ninh Đình Phúc xuất hiện.
Hạc Nhi của cậu phát ra thứ âm thanh rất đặc trưng và dễ phân biệt đối với những người chú ý tới nó.
Cậu vừa mới ngồi xuống ghế thì chuông vào lớp đã trong trẻo vang lên.
Diệp Hồng Ngân thấy cậu đến thì ngoảnh xuống muốn nhiều chuyện thì nhìn thấy sắc mặt xanh xao của cậu.
Cô ngay lập tức cảm thấy lo lắng hỏi han:" Này, Tiểu Ninh, cậu không sao chứ!? "
Ninh Đình Phúc bóp bóp ấn đường mệt mỏi, cậu nhướng mày nhìn lên Diệp Hồng Ngân.
Tiểu Ninh? Cái xưng hô này là lần đầu tiên có người gọi cậu như vậy.
Nhận thức được bản thân mình nói sai Diệp Hồng Ngân trợn cả mắt.
Viên Thu Huyền cũng trợn mắt theo hốt hoảng bịt miệng của Diệp Hồng Ngân lại.
Ngay lập tức Viên Thu Huyền một tay kéo Diệp Hồng Ngân lên.
" Cậu giữ miệng kiểu gì đấy!?? "
Viên Thu Huyền nôn nóng đến mức bóp chặt lấy bàn tay của Diệp Hồng Ngân.
Bàn tay của Diệp Hồng Ngân bị Viên Thu Huyền bóp đến mức đỏ lên cũng không quan tâm, sự kích động của cô lại mang theo cả sự hưng phấn lẫn vào trong đó.
" Xin lỗi mà, tại quen miệng...!"
Hai người cố gắng kiềm chế sự kích động của mình và giảm tối đa âm lượng xuống.
Ninh Đình Phúc không quan tâm đến xưng hô kì lạ này nữa.
Bây giờ đến tinh lực để tỉnh táo cậu cũng chăng có bao nhiêu nữa đây.
Hiện tại cậu chỉ muốn gục xuống bàn ngủ một giấc mà thôi.
" Cậu bị sao vậy? "
Giọng nói quen thuộc vang lên, Ninh Đình Phúc đang chống một tay đỡ lấy đầu mình, đôi mắt mơ màng của cậu hơi lấy lại tiêu cự ngước mắt.
Nhìn thấy người tới là Hoàng Viết Lực, Ninh Đình Phúc lập tức thanh tỉnh không ít.
Ánh mắt cậu nhìn hắn đầy cảnh giác giống như một con báo đang nhìn một con sư tử xâm nhập lãnh thổ của mình vậy.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo đầy cảnh giác của cậu thì Hoàng Viết Lực không chút cảm xúc ngồi xuống ghế ngay cạnh cậu.
Ninh Đình Phúc lấy tôn chỉ tránh xa Hoàng Viết Lực cho nên cậu lập tức dọn sách vở sang cách xa hắn một chút.
Mọi người vẫn còn đang chăm chăm nhìn vào Hoàng Viết Lực với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Tiết học đầu tiên hắn đã xuất hiện ư!? Chuyện này chính là ngàn năm có một đó! Ôi không biết ngọn gió đông nào đã đem vị thái tử gia này đến đây thế!?
Hoàng Viết Lực ngồi xuống ghế, hắn thấy cậu tận lực tránh xa mình thì cũng không để tâm lắm.
Hắn quan tâm hơn đến tình trạng hiện tại của cậu hơn một chút.
Hoàng Viết Lực quay người nhìn sang người bên cạnh mình.
Trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Ninh Đình Phúc vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lại mang theo một bộ xanh xao yếu ớt hơn thường ngày rất rõ ràng.
Đôi mắt xinh đẹp trầm lặng đầy vẻ hờ hững hiện tại đang lấp đầy bằng vẻ mệt mỏi.
Đôi môi bình thường phớt hồng hiện tại đã nhạt màu đi không ít rồi.
Hiện Hoàng Viết Lực mới nhận ra, hình như bản thân mình để ý đến người bạn cùng phòng này hơi nhiều rồi.
Chắc còn tức giận chuyện hôm qua.
Hắn phải tìm cách dỗ dành một chút mới được, nếu không có thể cậu sẽ chẳng nói với hắn cậu nào.
Tuy hắn không biết tại sao mình phải dỗ cậu nhưng trong đâm thức hắn đang kêu gào như vậy.
Một cái liền đến tiết ba, Ninh Đình Phúc không để ý đến Hoàng Viết Lực đã ba tiết rồi.
Hắn nói bất kì chuyện gì đi nữa cậu khồn đáp lấy một câu nào.
Trương Mai Loan từ ngoài cửa lớp gọi vọng vào trong.
" Lớp trưởng! Có người tìm cậu kìa! "
Nghe thấy Trương Mai Loan gọi Hoàng Viết Lực nghĩ nghĩ, mình cũng nên tìm cái gì đó dỗ dành bạn cùng bàn nên liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đã biết người tìm mình là ai rồi.
Hoàng Viết Lực bước ra khỏi cửa lớp.
Quả nhiên..
" Hoàng Viết Lực, tôi...!"
" Tìm chỗ khác nói chuyện.
"
Chính là Thục Nhã Phương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...