Ninh Đình Phúc đờ đẫn mất ba giây sau đó ngay lập tức vươn tay bịt chặt miệng của Hoàng Viết Lực lại.
Hai người vẫn như cũ đối mặt nhau, còn là một khoảng cách cực kỳ gần.
Gần giống như kiểu chỉ cần nhích người lên một chút là có thể bắt lấy đôi môi của đối phương ấy.
" Cậu câm miệng lại! "
Ninh Đình Phúc cố gắng ghìm giọng xuống nhỏ hết mức có thể.
Hoàng Viết Lực đã đoán trước được phản ứng của cậu nên còn nhàn nhã cười, đôi mắt hở bên ngoài cười đến híp cả lại.
Tâm trạng của hắn lúc này hiển nhiên là rất vui vẻ đi, biết được một bí mật động trời của Ninh bảo bối rồi làm sao có thể không vui cho được chứ? A Phúc Nhi của hắn bộ dạng tức giận cũng thực đáng yêu.
Ninh Đình Phúc thấy đôi mắt Hoàng Viết Lực híp cả lại cậu liền biết hắn đang cười, hơn nữa còn nhất định là cười rất tươi, rất hớn hở, rất vui vẻ ấy chứ!
Ninh Đình Phúc giật giật khóe mắt, chưa bao giờ cậu muốn giết người diệt khẩu như hiện tại.
Quân Vũ Mặc hay còn được gọi là Lão Quân - giáo viên dạy môn Anh Ngữ của ban 3 trên bục giảng quay xuống nhìn thấy hai người thì không thể kiềm được mà hỏi:" Hai bạn cuối lớp đang làm gì thế? "
Nhất thời sự chú ý của cả lớp một lần liền dồn toàn bộ về cuối lớp, cụ thể là vị trí của cậu và hắn.
Bắt gặp một cảnh tượng tuyệt mĩ thế này phái phấn khích như Diệp Hồng Ngân và An Như Sỹ không thể không hưng phấn.
Phái hành động gồm có hai người Điền Tịch Linh và Viên Thu Huyền không ngần ngại lấy di động ra liều lĩnh chụp được vài tấm hình tuyệt đẹp.
Cuối cùng là phái văn thơ trầm lặng duy nhất một thành viên đó là Đặng Minh Nguyệt.
Lúc này trong đầu cô đang có hàng triệu kịch bản đồng nhân chạy qua.
Ninh Đình Phúc bị nhắc nhở thì nhanh chóng buông tay sau đó cho Hoàng Viết Lực một ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Cậu cảm thấy quyết định không thèm để ý đến hắn của cậu ngày hôm nay là vô cùng chính xác.
Ánh mắt lãnh đạm của Ninh Đình Phúc va vào con hạc giấy nhỏ nằm im lìm trên bàn thì nhanh chóng nhu hòa đi không ít.
Cậu theo thói quen cũ xoa xoa Hạc Nhi trên cổ tay mấy cái sau đó trở tay cất con hạc giấy vào trong balo của mình.
Dĩ nhiên là cậu đã quyết định quên luôn việc chủ nhân của con hạc giấy này là Hoàng Viết Lực.
Làm sao được đây, cậu vừa yêu vừa ghét cái thứ đồ vô dụng làm bằng giấy này mà.
Hoàng Viết Lực thấy cậu cất hạc giấy đi thì cười khẽ một tiếng sau đó nói với giáo viên trên bục giảng:" Không có chuyện gì đâu thưa thầy.
Bọn em chỉ đang đàm đạo mà thôi.
"
Lão Quân nghe như vậy thì tiếp tục giảng bài, dù sao Ninh Đình Phúc à, học trò này ông thật rất thích.
Nghĩ đến đây ông lại chuyển hướng sang Hoàng Viết Lực:" Hình như tâm trạng của Hoàng Viết Lực này hôm nay rất tốt thì phải.
Mà không, phải là tâm trạng của cậu ta dạo gần đây đều rất tốt thì phải… "
Lão Tôn cũng chưa phải giải quyết vụ đánh nhau nào gần đây.
" Không lẽ cậu ta thật sự cải tà quy chính rồi? "
Một suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu Lão Quân, nhưng sau đó rất nhanh ông đã tự mình phủ định:" Không thể nào, cậu ta chỉ là không tìm được ai để đánh mà thôi.
"
Thấy Lão Quân không còn để ý gì đến nữa Hoàng Viết Lực tiếp tục chống cằm quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt ý cười nồng đậm đến mức tràn cả ra bên ngoài, thật sự là rất rõ ràng đi.
" Cậu không tò mò tại sao tôi biết sao? Cũng thực không tò mò con hạc giấy nhỏ đó từ đâu mà có à? "
Hoàng Viết Lực hỏi, hắn tin tưởng nhất định cậu kiểu gì cũng sẽ phải để ý đến hắn thôi.
Ninh Đình Phúc động tác viết bài hơi dừng lại một chút sau đó trầm giọng đáp.
" Thi tháng xong lại tính.
"
Sau đó hai ngày chính là kì thi tháng đầu tiên của tất cả học sinh Gia Khánh.
Mọi người ai nấy cũng hết sức để hoàn thành kì thi của mình với kết quả cao nhất.
Vốn dĩ nó sẽ chẳng có gì đáng nói bởi vì ba khối lớp đều phải tham gia thi tháng.
Nhưng chuyện khiến mọi người náo động chính là…
Hoàng Viết Lực đi thi rồi.
Ấy!!! Hoàng Viết Lực đi thi rồi? Thái tử gia đi thi tháng rồi!!!
Chuyện này sau ngày thi đầu tiên đã làm toàn trường dậy sóng.
Ai cũng tỏ ra vô cùng thâm sâu với đủ loại bát quái trên diễn đàn trường.
" Mọi người nghĩ xem tại sao nam thần của chúng ta lại đi đến trường thi trước con mắt bàng hoàng của tất cả chúng ta chứ? Mị khẳng định lý do cậu ấy đến đây là không hề tầm thường đâu!!! "
" Lầu trên nói quá chuẩn xác! Chắc chắn chuyện không hề đơn giản!! Nam thần dù cho người nhà đến tận trường khuyên ngăn rồi đe dọa đủ kiểu như năm ngoái còn chẳng để ý nữa là! Chắc chắn trong cái phòng thi kia dấu bảo bối ngàn vàng gì rồi!! "
" Nè mấy cô lầu trên, chẳng lẽ các cô không nghe được dạo gần đây… Nam thần của chúng ta được đẩy thuyền kịch liệt với ai nhất hả? *đảo mắt* "
" Chẹp chẹp, lầu trên nói đúng ý mị rồi đấy! "
" E hèm, người các cô nói có phải là Beta duy nhất dành hạng hai hoa khôi trường Ninh Đình Phúc của ban 3 đúng không? Trời ơi ta nói chứ, cậu ấy đẹp cực luôn! Mị đây Omega còn mê chết đi được, mị đây không hề có tự tin để đọ nhan sắc với cậu ấy huhu! "
" Ma Thần Quy Phục Thỏ Kiêu Ngạo, Lực Phúc Vĩnh Viễn Ở Bên Nhau! OTP không real mị sẽ đi bằng đầu cho mấy người xem! "
" Lầu trên +1.
"
" Nói thế cũng đúng ha, Ninh Đình Phúc cũng thi ở phòng số 10 mà.
"
…
Cậu đúng là thi ở phòng số 10, cậu là học sinh mới cho nên mới thi ở phòng này.
Chờ khi có kết quả thi tháng lần này cậu tin rằng cậu nhất định sẽ vững vàng trong top 5 toàn khối.
Đến lúc đó đi khỏi phòng này rồi thì sẽ ổn thôi, cậu không thích không khí của phòng thi số 10, rất lộn xộn.
Đã vậy lại còn xuất hiện Hoàng Viết Lực, cậu càng không thích.
Kết thúc kì thi nhanh chóng, học sinh ai cũng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa than khóc rồi đếm xem mình đã ‘tạch’ mấy môn rồi.
Thời học sinh chính là như vậy đấy.
Biết là không học sẽ thi không tốt, cơ mà… vẫn nước sắp ngập đầu mới chới với rướn người lên.
Đến lúc ấy thì chỉ có chìm nghỉm thôi lấy đâu ra chuyện có thể lên cạn thành công chứ!
Cũng là một kỷ niệm, thời học sinh mà lại chỉ biết học thôi cũng không thú vị.
Vừa thi xong môn cuối cùng thì Ninh Đình Phúc liền đi ra khỏi phòng thi, hiện tại cậu đang rất đói bụng, cần phải bổ sung năng lượng kịp thời mới được.
Đến lúc cậu đi đến cổng trường thì một bóng người cao lớn đã chặn trước mặt cậu.
Cậu không cần nhìn cũng biết là hắn.
Cậu nãy giờ luôn đeo tai nghe nghe nhạc cho nên không để ý đến hắn, chắc khi cậu ra khỏi phòng thi thì hắn cũng như vậy.
" Cậu định đi về sao? ": Hoàng Viết Lực hỏi.
Ninh Đình Phúc tháo một bên tai nghe xuống, cậu giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên hắn giống như nhìn một kẻ ngốc vậy.
Cậu đứng đây không phải đi về thì là định làm gì?
Những học sinh đứng ở đó ánh mắt đều len lén bay về phía bên chỗ hai người.
CP đang hot toàn trường đang ở đây nè, triệu tập đội quân chụp hình mau!! Diễn đàn chắc chắn sẽ bùng nổ luôn!
Hoàng Viết Lực nở một nụ cười tà mị sát lại gần cậu, ánh mắt của hắn đầy ắp dịu dàng nhìn xuống nói:" Về nhà cùng tôi đi.
"
Ninh Đình Phúc:"…?? "
Mọi người đang hóng chuyện xung quanh:"!!! "
Nam thần đề nghị đem người về nhà kìa! Mẹ nó thực sự quá bạo! Đúng chuẩn phong cách của nam thần rồi!!
Hoàng Viết Lực ghé sát vào tai cậu nói:" Tôi đang nắm giữ bí mật của cậu, chúng ta cần có một buổi nói chuyện.
"
Ninh Đình Phúc mặt mày âm u hàn khí lẫn hắc khí bốc lên tứ phía, cậu rất muốn ra tay đánh chết tên thần kinh này tại đây… nhưng mà…
Ninh Đình Phúc vẻ mặt không cam lòng gằn giọng:" Tên thần kinh! "
Thấy được vẻ mặt của cậu thì Hoàng Viết Lực khẽ cười, như vậy là đồng ý rồi.
Thấy thiếu gia nhà mình ra hiệu, Bạch Mục nhanh chóng lái xe đã đỗ ở cạnh đó tới.
Hoàng Viết Lực tự tay mở cửa cho cậu lên xe.
Ninh Đình Phúc dù rất không muốn nhưng cũng đành chịu thua.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, để lại cho toàn thể những người ở cổng trường một màn chấn động.
Chẳng mấy phút trên diễn đàn ‘Ma Thần Quy Phục Thỏ Kiêu Ngạo, Lực Phúc Vĩnh Viễn Ở Bên Nhau’ đã có một bài đăng mới.
Tiêu đề là: Lực Phúc sống chung rồi! Hôm nay Ma Thần đón Thỏ Kiêu Ngạo về nhà!! [ Ảnh].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...