Hoàng Viết Lực đối diện với đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí u ám đen kịt của Ninh Đình Phúc thì chỉ muốn cười.
" Mèo con yếu đuối.
"
Hoàng Viết Lực lặp lại, hắn rất thưởng thức dáng vẻ tức giận này của cậu, hắn lại càng cảm thấy cậu xinh đẹp hơn nhiều.
Ninh Đình Phúc tức đến vô cảm, ánh mắt của cậu tràn ngập khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt của cậu hiện tại nhìn Hoàng Viết Lực giống như nhìn loài sâu kiến vậy.
" Hoàng Viết Lực, muốn chết lắm đúng không? "
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Hoàng Viết Lực đã sớm chết hàng vạn lần rồi.
Hoàng Viết Lực cười đầy thích thú, hắn chồng cằm nhìn chằm chằm cậu hất mặt vênh váo.
" Cậu có thể làm gì được tôi, bạn học Ninh? "
Một Beta mà mạnh miệng như vậy với một Alpha, mèo con yếu đuối quá kiêu ngạo rồi.
Ninh Đình Phúc siết chặt bàn tay, trán cậu cũng nổi gân vì tức giận rồi.
Cậu rất muốn đạp chết Hoàng Viết Lực ngay tại đây.
Cuối cùng Ninh Đình Phúc từ bỏ, cậu úp vùi mặt vào trong cánh tay của mình và tiếp tục muốn kéo dài giấc ngủ của mình.
Cơn đói của cậu say khi bị Hoàng Viết Lực chọc giận nó đã bay một nửa rồi.
Thấy cậu không thèm phản ứng mình nữa thì lúc này Hoàng Viết Lực mới nhận ra.
" A...!hình như không đúng.
"
Hoàng Viết Lực tự thở dài trong lòng, rõ ràng hắn mua cơm về để dỗ cho mèo nhỏ yếu đuối mà? Bây giờ lại thành ra để người ta tức quá không để ý đến mình nữa lại còn nhịn đói.
Vậy không phải là hắn mất công đi ra ngoài trường mua vô ích sao!?
Hoàng Viết Lực nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn cũng không hiểu tại sao hôm nay bản thân hanh động như bị thôi miên vậy.
Nhìn thấy cậu mệt mỏi liền muốn bảo hộ cậu, còn chọc người ta là mèo con.
Bình thường hắn cũng sẽ không văn thơ như vậy.
Bóp bóp ấn đường mình mấy cái Hoàng Viết Lực đứng dậy nghiêm túc nói.
" Đồ ăn trong này cậu phải ăn hết, ăn xong cứ ném nó vào thùng rác là được, tôi đi đây.
"
Nói xong Hoàng Viết Lực thật sự rời đi.
Một lát sau, Ninh Đình Phúc tỉnh dậy, cậu nhìn một lồng cơm sắt ba tầng nhỏ trước mặt mình.
Chỉ nhìn thôi đã biết được nó không phải đồ trong trường rồi.
Bụng cậu reo lên mấy tiếng, Hạc Nhi trên cổ tay cũng vì va chạm mà vang lên mấy tiếng 'ding ding' êm tai theo từng nhịp.
Bình thường cậu rất ít cử động tay trái vì nó sẽ khiến cho Hạc Nhi giao động rất nhiều và sẽ làm phiền người khác.
Ninh Đình Phúc nhanh chóng đem chai nước bên trong đặt ra bên ngoài, chiếc lồng sắt ba tầng nhanh chóng được cậu mở ra từng ngăn một.
Bên trên cùng là cơm, ngăn thứ hai là những loại thịt, cá và rau, tầng cuối cùng là canh.
Nhìn thôi cũng biết nó sẽ rất đắt, chất lượng chắc chắn cũng sẽ không tồi.
Ninh Đình Phúc ánh mắt phức tạp nhìn lồng cơm sắt trước mặt mình, đây là đồ mà kẻ cậu cho vào danh sách những người cần tránh xa mua cho cậu.
Cậu cảm thấy tâm trạng mình hiện tại lại có chút quay cuồng rồi.
Cuối cùng sau một vài phút đắn đo thì cậu cũng bắt đầu ăn, dù sao cái này khẳng định không rẻ, cậu coi như là vì tiền hắn đã mua mà ăn hết vậy.
Điền Tịch Linh nhìn được toàn cảnh vừa rồi, không hiểu sao cô đột nhiên lại nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Điền Tịch Linh che miệng giấu đi sự phấn khích cùng tiếc nuối và đau lòng.
" Không lẽ lớp trưởng thích bạn học Ninh!? "
Nghi ngờ kinh thiên động địa này một khi đã được gieo xuống thì chắc chắn nó sẽ không dễ dàng biến mất, nó đang quay cuồng trong đầu của Điền Tịch Linh.
Sau đó bắt Ninh Đình Phúc buổi chiều đã lấy lại được một chút tỉnh táo để bắt đầu làm chồng bài tập trên mặt bàn.
Nói là một chồng chính là nói thực, đúng là nó rất nhiều, tại sáng nay cậu ngủ suốt cho nên chưa một tờ đề nào được hoàn thành cả.
Ninh Đình Phúc lao đầu vào làm bài tập, hiện tại cậu phải làm bài trên lớp lẫn bào tập về nhà, hơi nhiều nên có chút vất vả một chút.
Hoàng Viết Lực ít khi ở trên lớp giờ tự học buổi chiều, vậy mà hiện tại hắn lại tới đây mà ngồi ngay bên cạnh cậu.
Hoàng Viết Lực là thành phần duy nhất trong lớp không phải nộp bài tập.
Hắn buồn chán ngồi cạnh nhìn cậu đang cắm cúi say mê làm bài tập Anh Ngữ và Vật Lý.
Hắn nhận ra rằng cậu dường như rất thích Anh Ngữ, lúc làm bài tập Anh Ngữ mắt cậu phá lệ có chút ánh sáng dành riêng cho sự thích thú.
Ninh Đình Phúc đang tập trung sinh lực và sự chú ý của mình cho Anh Ngữ nên không để ý đến có người đang nhìn chằm chằm mình.
Hoàng Viết Lực muốn mở miệng nói chuyện mà không biết nói với ai, hắn không thể trách cậu tại sao không chú ý đến hắn nữa.
Rõ ràng là hắn đã chọc tức cậu rồi, hắn không được phép oán thán gì.
Diệp Hồng Ngân và Viên Thu Huyền bí mật quay xuống nhìn được toàn cảnh thì không khỏi phấn khích cấu véo nhau dưới ngăn bàn.
" Trời ơi hai người họ đẹp đôi quá đi!! ": Diệp Hồng Ngân không thể ngăn được sự phấn khích của mình.
Viên Thu Huyền lại quay xuống nhìn mấy lần sau đó gật đầu:" Rất xứng đôi! "
Diệp Hồng Ngân ngồi tủm tỉm cười:" Đã nói rồi, CP của chúng ta nhất định là thật! "
Viên Thu Huyền cũng cười, cô nghĩ sự việc này hơi bị phức tạp đó nha.
Hoàng Viết Lực là người hào môn đấy, Ninh Đình Phúc lại là người bình thường, đã thế lại là Beta, chậc, thú vị đấy!
Hôm nay An Như Sỹ lại quay xuống hóng hớt:" Nè nè mau nói cho tôi biết ai xứng đôi cơ!? "
Diệp Hồng Ngân vui vẻ nói cho An Như Sỹ nghe:" Là Tiểu Ninh với lớp trưởng đó.
"
An Như Sỹ mất một lúc mới hiểu được hai chữ 'Tiểu Ninh' kia:" Là Ninh Đình Phúc với Hoàng Viết Lực á!? "
Viên Thu Huyền gật đầu:" Biết rồi thì giữ kín miệng hộ cái đi.
"
An Như Sỹ làm ra dấu 'ok' sau đó y nhìn qua tình cảnh ở bàn dưới cùng sau đó cười cười ngoan ngoãn quay lên.
An Như Sỹ cẩn thận bỏ di động ra ngoài.
Bùi Đăng Ngân ngồi cạnh thấy em người yêu mình lén lén lút lút mở di động ra thì nhẹ hỏi:" A Sỹ, em đang làm gì vậy? "
An Như Sỹ vừa gõ bàn phím di động vừa khẽ nói:" Không có gì, em chỉ chơi thôi.
"
Bùi Đăng ngân không hiểu lắm về mấy cái thứ mà bé người yêu nhà mình chơi nên không quản nhiều.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến thời gian học hành và thời gian hai người ở bên nhau thì Bùi Đăng Ngân sẽ không quản thúc.
Sau khi làm xong đường liên kết kia thì An Như Sỹ ánh mắt đầy kích động gửi nó cho Viên Thu Huyền và Diệp Hồng Ngân.
Công việc đã xong!
Ninh Đình Phúc sau khi chiều có được một chút tinh lực để học bài thì đến khi về đến nhà cậu đã trực tiếp kiệt sức.
Ninh Đình Phúc ném cặp xuống ghế, mệt mỏi ăn vội vài miếng cơm sau đó xin phép hai người Liễu Như Phương và Dương Mậu lên phòng nghỉ ngơi.
Ninh Đình Phúc leo được nửa cái cầu thang thì dừng lại sau đó nhạt giọng nói vọng xuống:" Chị Phương, chị xin nghỉ học giúp em mấy ngày nhé.
"
Liễu Như Phương đứng dưới ngay lập tức gật đầu, cô nhìn thấy rõ ràng sự mệt mỏi trong đôi mắt xinh đẹp của cậu, cô lo lắng nói:" Tiểu thiếu gia, có chuyện gì..
có chuyện gì nhất định phải nói cho tôi với bà Mậu biết nhé? "
Ninh Đình Phúc gật đầu ra hiệu mình đã hiểu sau đó đi lên phòng.
Ninh Đình Phúc vốn muốn ngủ luôn vì hiện tại cậu đã vô cùng mệt mỏi rồi nhưng cho dù đang rất buồn ngủ cậu cũng không tài nào mang thân mình chưa tắm đi ngủ được.
Vậy là Ninh Đình Phúc qua loa tắm một chút sau đó mới leo lên giường.
Cơ thể cậu tiếp xúc với giường thì ngay lập tức đôi mắt của cậu đã sụp xuống, không quá một phút đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Hôm sau Ninh Đình Phúc không đi học, cậu cho dù đã tỉnh dậy thì vẫn nằm trên giường.
Thuốc ức chế đã tiêm rồi, cậu đang đợi nó có hiệu quả, đầu óc cậu mơ màng không tỉnh táo.
Cậu cũng không nghĩ mình sẽ bị rối loạn tin tức tố nghiêm trọng đến như vậy.
Lúc sáng thức giấc cậu còn nghĩ bản thân mình đã tiến vào kì phát tình lần nữa rồi.
Cậu đã phân hóa từ tháng bốn, đây vốn không phải là thời điểm cậu còn bị rối loạn nghiêm trọng thế này.
Nhận thấy cơ thể không quá ổn nên cậu đã nhấc di động gọi cho bác sĩ Lý.
Sau khi nghe cậu nói sơ qua về tình trạng của mình thì bác sĩ Lý hỏi:" Cậu có tiếp túc với một Alpha cấp S nào không? "
Ninh Đình Phúc đáp một tiếng có, Hoàng Viết Lực là Alpha duy nhất cậu từng tiếp xúc.
Lúc ở bệnh viện hắn đã thả tin tức tố thăm dò.
Bác sĩ Lý nói:" Cậu chuẩn bị bước vào kì phát tình sớm trong tháng này đấy, Alpha cậu tiếp xúc có thể có độ phù hợp cao đối với cậu.
Nếu đó là người yêu cậu thì để cậu ta đánh dấu cậu, còn nếu cậu không thích người đó thì nhất định phải tránh xa.
Một khi bị người đó đánh dấu thì khả năng cao cậu sẽ không thể bị một Alpha nào khác đánh dấu nữa.
Không một Alpha nào có đủ khả năng nữa.
Hiện Trong trường hợp người đó không phải người yêu cậu thì nghỉ ngơi cho qua kì phát tình lần này sau đó hạn chế tiếp xúc với người đó một chút.
"
"..
Tôi hiểu rồi.
"
Ninh Đình Phúc nói xong nằm vật ra giường, ánh mắt cậu mơ màng đầy chán ghét.
" Kỳ phát tình chết tiệt, Hoàng Viết Lực chết tiệt! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...