Khi xe đến khách sạn lớn Mạn Đôn, người giữ cửa ân cần tiến lên mở cửa xe, một chân Thư Liên lộ ra, cô mang đôi giày cao gót đến mắt cá chân làm nổi bật đôi chân trắng nõn thon dài, cùng với gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh lệ, càng thu hút ánh mắt người khác.
Hàn Triệt đứng ở cửa, hẳn là đang đợi Tần Doanh. Hắn hôm nay ăn mặc rất trang trọng, áo sơ mi trắng được cắt may đúng chuẩn rất hợp với khí chất của hắn, đẹp trai tuấn tú, lại sinh ra hơi thở lạnh như băng, trong đôi mắt sáng như sao có chút mơ màng, ánh mắt hắn nhìn xuyên qua người vừa đến trước mặt, không biết đang nhìn gì, tựa hồ không có tiêu cự.
“Thiếu gia…” Lương Khải Vệ gọi hắn một tiếng, Hàn Triệt nghiêng đầu, trên tai trái thoáng qua ánh bạc, Thư Liên lúc này mới để ý, hắn luôn luôn không mang hoa tai, nay lại đeo một chiếc nho nhỏ khiến hắn bớt chút vẻ trẻ con, lại thấy thêm một chút ôn nhu.
Đáy mắt Hàn Triệt thoáng qua một tia khác thường liền biến mất, khóe môi cong lên vòng cung hoàn mỹ, thân mật mà không mất đi sự quý phái nắm lấy tay Thư Liên, ở bên má cô hôn một chút: “Em hôm nay thật đẹp!”
“Cái gì mà hôm nay rất đẹp? Chẳng lẽ ngày thường em không đẹp sao?” Thư Liên cười cãi lại, mắt rũ xuống che đi vẻ thất vọng, nếu hôm nay người tới là Tần Doanh, hắn có hay không cũng sẽ nói như vậy, hắn vì sao không hỏi xem, vì sao lại đổi người, vì sao lại là cô.
“Đẹp đẹp, Thư Liên là xinh đẹp nhất.” Hàn Triệt cũng bắt đầu cười, cùng thiếu niên cô đơn đứng cạnh cửa lúc nãy như là hai người khác nhau, hắn kéo cô đi vài bước, đột nhiên dừng lại, “Đúng rồi, em tối nay đã ăn cơm chưa?”
“Chưa…”
“Em ở đây chờ anh một chút.”
Hàn Triệt quay người đi đến trước mặt người giữ cửa ben ngoài, nói mấy câu gì đó, người kia gật gật đầu đi ra một chuyến, chỉ chốc lát sau thở hỏn hển chạy trở về đưa cho hắn một cái lọ.
Ở bàn phục vụ lấy ly nước, Hàn Triệt bước nhanh tới, cầm ly nước xoa xoa, nhiệt độ vừa đủ, hắn mở tay ra, rồi lấy ra một viên thuốc dạ dày: “Ăn trước viên thuốc dạ dày này đi, tiệc rượu đông người, khó tránh khỏi có lúc uống rượu, lần sau không được như vậy nữa, ít nhất cũng phải ăn một chút, nếu không lại làm hại dạ dày.”
Thư Liên sửng sốt, nhận lấy ly nước, chạm vào ly nước ấm, tựa hồ sự ấm áp cũng lan vào đến trái tim.
Có lẽ, là do chính mình nghĩ nhiều rồi.
Người phục vụ vô cùng chu đáo dẫn họ lên tầng cao nhất, giẫm lên thảm đỏ dày, đẩy ra cánh cửa lớn nạm vàng rất nặng kia, tình cảnh xa hoa bên trong lập tức xuất hiện trước mắt.
Lúc này Thư Liên mới biết, tiệc sinh nhật Phong Tẫn Nhiễm có bao nhiêu tầm thường, Nhâm Thần Phong thường ngày nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch có bao nhiêu là gạt người, thảm trải ở đây đều được thêu tinh xảo nạm vàng, trên trần là đèn treo cực lớn, trong sảnh bày một bàn một ghế, trải chút lá vàng, rất có tính nghệ thuật, xa hoa mà không tục diễm.
Ăn uống linh đình, ngợp trong vàng son, Nhâm Thần Phong ở giữa đám người mặc lễ phục màu đen, thân hình to lớn cao ngất, khóe môi câu ra độ cung hoàn mĩ, ăn nói đúng mực, phóng khoáng tự nhiên, hoàn toàn là một bộ dạng thiếu niên anh tuấn tài giỏi, nếu không phải nụ cười hờ hững mang theo chút tà mị cùng cuồng ngạo, Thư Liên thật khó đem hắn cùng với hình tượng lúc trước liên hệ với nhau.
Xã hội thượng lưu này, nói đơn giản chính là ra vẻ đạo mạo, biểu hiện cái gọi là cao quý văn nhã, thực ra bên dưới lớp mặt nạ đó, lại ẩn chứa rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.
Hàn Triệt vừa dắt Thư Liên tiến vào liền khiến mọi người chú ý, Nhâm Thần Phong nhìn thấy bọn họ, cùng người trước mặt lễ phép gật đầu, liền đi tới, ánh mắt không kiêng nể gì cả quan sát Thư Liên, sau dó nhướng mày: “Rất đúng giờ. Thư Liên, em đêm nay rất đẹp.”
Thư Liên mỉm cười không nhìn ra cảm xúc: “Cảm ơn.”
Cô không muốn nhiều lời với hắn, có nhân viên tạp vụ đi tới, đưa lên hai ly rượu đỏ, cô vừa muốn đưa tay nhận lấy, Nhâm Thần Phong cướp trước một bước cướp đi ly rượu đưa cho Hàn Triệt: “Tôi nghĩ Hàn Triệt sẽ không hi vọng em uống rượu.”
Hắn lên tiếng gọi nhân viên phục vụ tới: “Phiền cậu mang vị tiểu thư này đến bàn trà phía trước.”
Sau khi nói xong hắn quay đầu lại nhìn Hàn Triệt, cung cách đúng mực: “Triệt thiếu gia, không có ý kiến gì chứ?”
Thư Liên nắm chặt tay, người này lúc nào cũng là một bộ dáng cao cao tại thượng lại làm như quan tâm đến cô, làm cho cô thực sự phản cảm, bất quá càng cùng hắn tiếp xúc lâu một phần, cô lại càng không được tự nhiên một phần.
Đem cái tên đàn ông này trở thành không khí, cô hơi dương đầu: “Triệt, em ở bên kia chờ anh, uống ít rượu thôi nhé.”
Hàn Triệt giương môi gật đầu, thanh âm tao nhã: “Ừ.”
Hai tên đàn ông nhìn Thư Liên đi xa, Nhâm Thần Phong quay đầu lại, con ngươi sâu thẳm híp lại, nói chuyện có chút nghiến răng: “Cậu là không biết tình cảnh của cô ấy bây giờ hay sao? Lại còn trang điểm nổi bật như vậy!”
Lộ ra bao nhiêu da thịt, ngực, chân, cánh tay! Mỗi một tấc trên người cô gái này hắn đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thế nhưng nhìn thấy cô mặc y phục ‘xuyên thấu’ như thế, đem vóc người vốn trắng nõn tiêm tú càng thêm lung linh động lòng người, hắn thật có loại xúc động muốn đem Hàn Triệt bóp chết!
Mấu chốt chính là, cô ấy căn bản không nên xuất hiện tại đây!
Hàn Triệt rũ mắt xuống nhấp một ngụm rượu đỏ, tai trái đeo hoa tai ở dưới ánh đèn chiếu lấp lánh, càng làm một bên khuôn mặt tuấn tú trở nên đẹp hơn.
Hắn mở miệng, thanh âm lành lạnh: “Nhâm tiên sinh, Thư Liên là bạn gái của tôi, trường hợp nào cô ấy nên xuất hiện, trường hợp nào cô ấy không nên xuất hiện, hẳn là còn chưa tới phiên anh phải bận tâm đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...