Tĩnh Vĩ không nhớ nỗi ba cô đã bao nhiêu lần bệnh bộc phát nặng nề phải vào viện.
Bác sĩ lạnh lùng ra phán quyết cuối cùng, nếu không có tiền đóng viện phí, sẽ không có đợt trị liệu cuối cùng.
Không trị liệu, sẽ không còn hi vọng gì nữa!
Tĩnh Vĩ bị đặt trong tình huống khó xử. Ba cô đã quá yếu, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, cho dù trị liệu, cũng không biết còn kéo dài bao lâu, quả thật hi vọng quá mong manh.
Tiền…không có tiền…thế nào ba cô cũng sẽ chết.
Sắc trời bên ngoài đã tươi sáng hơn…Tĩnh Vĩ ngơ ngác nhìn lên bầu trời, nước mắt từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống.
“Khóc…khóc thì có ích gì.”
Mẹ kế đứng bên cạnh từ lúc nào, bà hạ giọng khuyên nhủ, “Tĩnh Vĩ, hiện tại cách duy nhất là mày phải gả đi để lấy tiền mừng, biết không? Có tiền ba mày mới được cứu.” Mẹ kế lại quyết tâm, “Chỉ cần mày đồng ý thôi, ba mày sẽ sớm khỏe lại.”
“Không…” Tĩnh Vĩ bất luận thế nào cũng không gả cho tên phá gia chi tử kia.
“Mày…mày muốn nhìn ba mày chết có phải không?”
Mẹ kế đưa tay định tát cô một bạt tai nữa, lại bị cô nhanh tay chụp được, “Tôi không muốn ba chết.” Tô Tĩnh Vĩ thét lên, toàn thân run rẩy vì quá uất ức.
“Mày nghĩ trong lòng tao cảm thấy thoải mái được sao? Nhiều năm vậy, tao…tao nhìn ông ấy, mày biết tao đau khổ thế nào sao? Chẳng phải tao nghĩ ày mà tìm một mối tốt gả mày đi hưởng thụ vinh hoa phú quý đấy thôi? Chỉ cần mày đồng ý là ba mày có tiền chữa trị ngay. Ông ấy sẽ khỏe lại, mà mày lại sớm có được ngày tháng nhàn nhã.”
“Đây đúng không phải là cuộc sống tôi muốn, nhưng tôi…” Cô không muốn gả ột người như vậy!
Học trưởng, anh đang ở đâu, rốt cuộc là nơi nào? Vì cái gì còn chưa chịu xuất hiện? Anh biết em có bao nhiêu khổ sở hay không? Em đã vì lời hứa hẹn mà cố gắng tới bây giờ, nhưng liệu em còn có thể trụ vững thêm bao lâu nữa?
“Tĩnh Vĩ, mày cũng hai mươi bốn tuổi rồi, mày cho rằng tuổi thanh xuân sẽ kéo dài bao nhiêu năm? Gương mặt mày sẽ vĩnh viễn giữ được vẻ trẻ trung xinh đẹp này sao? Đừng có mà ngu ngốc như vậy nữa, một người phụ nữ chẳng bao giờ giữ nổi cái thanh xuân nào hết!”
Mẹ kế bắt đầu không kiềm chế được, “Bây giờ mày còn trẻ đẹp, còn có giá thì lấy chồng đi, còn muốn đợi tới khi nào? Tao đã chọn xong rồi, lần này muốn cũng gả mà không muốn cũng phải gả.”
Thật sự mẹ kế không cho cô nói, cũng không có ý thương lượng. “Trừ phi mày muốn nhìn ba mày chết, không thì suy nghĩ kỹ đi, mày còn thời gian nhưng ba mày thì không thể chờ lâu hơn nữa, mỗi một giây mày lãng phí là mỗi lần ba mày càng kề cận cái chết.”
……………….
Giữa sân bệnh viện, Tĩnh Vĩ lẳng lặng đứng đó, ngôi sao cuối cùng đã biến mất trên nền trời, lại một ngày nữa trôi qua.
Ý nghĩ duy nhất bây giờ là cô không thể ngồi tù, không thể trơ mắt nhìn ba ra đi.
Không thể được!
Mặt trời ló dạng, ánh nắng ban mai chiếu rọi trên khuôn mặt mệt mỏi, Tĩnh Vĩ lau nước mắt. Nhìn những dòng chữ phía trên cao, cô không ngờ có một ngày phải đến đồn cảnh sát tự thú.
Viên cảnh sát ôn tồn hỏi, “Cô có việc gì mà tới đây?”
Lần đầu tiên đến đồn cảnh sát, lại vì tự thú, nói không run sợ cũng không tin được. “Chào ngài, tôi…” Tĩnh Vĩ cắn môi, bàn tay run rẩy đan vào nhau, đổ mồ hôi. Cô lắp bắp, “Đêm kia…tại hộp đêm X cao cấp…tôi…”
“Ý cô là vụ án một người chết, sáu người bị mù?” Viên cảnh sát nheo mắt nhìn Tĩnh Vĩ.
Cô hoảng loạn, không thốt lên được lời nào, chỉ gật đầu.
“Thật…thật ra…tôi…”
“À, vụ án đó đã được phá án rồi.”
“Cái gì…”
“Cô có việc gì không? Chúng tôi rất bận rộn.”
“Phá án rồi?” Tĩnh Vĩ trừng mắt không tin được lời vừa nghe từ viên cảnh sát.
“Người đàn ông đó nổi điên dùng dao đâm sáu người kia mù mắt, sau đó thì tự sát.”
“Sao…” Tĩnh Vĩ kinh ngạc. Sau khi cô bỏ chạy, lại xảy ra chuyện như vậy? “Đồng chí cảnh sát, thật ra đêm đó…tôi đâm ông ấy một nhát.” Cuối cùng cô cũng can đảm mở miệng thú nhận với cảnh sát.
“Cô…” Viên cảnh sát quan sát Tĩnh Vĩ, đột nhiên vỗ trán, chợt nhớ ra điều gì. “Hình như cô chính là cô gái bị hại mà những người bị đâm mù mắt kể lại.” Viên cảnh sát cẩn thận nhìn Tĩnh Vĩ lần nữa, “Là nhân viên phục vụ ở hộp đêm bị người đàn ông kia sàm sỡ?”
“Đồng chí cảnh sát, tôi…thật sự chỉ đâm một nhát, tôi không giết hắn…tôi…”
“Haha, cô gái trẻ, tôi chưa nói người là do cô giết. Dù sao cô cũng là người bị hại, huống chi khi xảy ra án mạng, cô cũng không có mặt tại đó, vụ này xem như là vụ tự sát. Như vậy, mọi chuyện giải quyết xong rồi, cô có thể yên tâm ra về.”
“Tôi…cứ vậy mà về…thật sự không có việc gì sao?” Tĩnh vĩ vẫn không thể tin được.
“Như thế nào?” Viên cảnh sát khó hiểu nhìn cô, “Vậy cô muốn yêu cầu bồi thường?”
Bồi thường? Tĩnh Vĩ lắc đầu, “Không…không cần…”
Người cũng không còn thì bồi thường sao được? Tuy lão già kia rất đáng giận nhưng xảy ra chuyện như vậy, cô cũng có chút không vui.
“Vậy thì đi về đi cô gái.”
“Thật sự là ko có gì? Có thể về rồi sao…” Tĩnh Vĩ vừa ra cửa vừa lẩm bẩm một mình. Cả người cứ ngây ra, cô không thể tin được là mọi chuyện được giải quyết đơn giản và nhanh đến vậy. Hoàn toàn không hiểu được…
Từ lúc bước ra khỏi đồn cảnh sát, Tĩnh Vĩ cứ suy nghĩ miên man. Cuối cùng cô thật sự không sao, đã không còn việc gì, trên gương mặt lại hiện lên nụ cười rạng rỡ. Nhưng vừa nghĩ đến tiền lo thuốc thang cho ba, trên mặt lại lộ vẻ lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...