Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử


Cho đến khi Mạc Thần bế cô lên, Tĩnh Vĩ mới khẽ mở mắt. “Đã tới chưa?”
“Đến rồi.”
“Oh!” Tĩnh Vĩ ngạc nhiên kêu lên một tiếng, không ngờ hắn mang cô tới căn nhà thuê của cô, vậy mà cô đã nghĩ hắn sẽ mang cô đến Ám Dạ. Trong lòng hơi thất vọng, cô ôm chặt hắn hơn.
Dường như Mạc Thần hiểu ý cô, nên cườ vỗ vỗ đầu Tĩnh Vĩ: “Yên tâm, anh không để em ở lại đây. Em lên nhà xem có gì cần thiết thì thu dọn một chút.”
“…” Tĩnh Vĩ khó hiểu nhìn hắn.
“Thu dọn đồ đạc nhanh lên, anh dẫn em tới Ám Dạ.”
Tĩnh Vĩ đã hiểu ra, nhưng như vậy có nhanh quá không?
“Nhanh lên, Tĩnh Vĩ.”
“A, nhưng mà…”

“Em không có thứ gì muốn đem theo sao? Vậy chúng ta tới Ám Dạ luôn.”
“Em có thể không tới Ám Dạ được không?” Tĩnh Vĩ cắn môi.
“Không thể!”
“Vậy anh…cho em chút thời gian…Em muốn nói với chủ nhà một tiếng.”
“Những thứ này em không cần nói.”
“Anh bá đạo quá!” Tĩnh Vĩ bật cười.
“Đó mới là anh.” Mạc Thần mỉm cười, ôm cô vào lòng.
“Muốn em dọn tới Ám Dạ cũng được, nhưng em có điều kiện.”
“…”

“Anh không được hạn chế tự do của em. Em muốn tự do, Mạc Thần. Em muốn đi làm, có bạn bè, anh không được ngăn cấm em…”
Tĩnh Vĩ nắm tay thành đấm, giơ lên, lòng đầy bực bội nói: “Sinh mạng rất đáng quý, tình yêu cũng đáng giá không kém, nhưng nếu không có tự do, hai thứ này chẳng còn ý nghĩa gì…Ui da, đau quá!” Tĩnh Vĩ khẽ rên một tiếng.
Mạc Thần gõ đầu cô: “Anh có nói sẽ không để em tự do khi nào?”
“Vậy thì tốt!” Tĩnh Vĩ cười hì hì. “Anh muốn em thu dọn đồ đạc liền à?”
“Ừ.”
Tĩnh Vĩ kéo tay, ấn Mạc Thần xuống ghế sô pha: “Anh ngồi đây chờ em một chút, em đi dọn đồ đạc.”
Tĩnh Vĩ bước vào phòng ngủ, đập vào mắt cô chính là bức tranh của Mục Triết Thiên treo ở đầu giường. Cô bước tới gỡ bức tranh xuống, cảm thấy áy náy. Triết Thiên…nếu như cô nói với Mạc Thần, cô rất muốn mang theo bức họa này, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào?
Đồ đạc của Tĩnh Vĩ vốn không nhiều, dọn dẹp đơn giản một chút là xong. Tĩnh Vĩ thất thần cầm bức tranh trong tay…
“Nếu em muốn mang theo thì cứ mang.” Mạc Thần đứng sau lưng cô nói.
Tĩnh Vĩ quay đầu lại, nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt hắn có chút cau có.
Tĩnh Vĩ cong môi: “Anh đang ghen tị sao?” Sau đó cô cuộn bức tranh lại, đắn đo: “Có thật là em được mang nó theo không?”
“Ừ.” Mạc Thần nhàn nhạt trả lời. (anh thật là rộng lượng >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận