Mạc Thần ngơ ngẩn…đây là lời tỏ tình của cô sao? Nếu thật sự đúng như vậy, hắn cảm thấy thật hạnh phúc.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên gương mặt, làm cho nụ cười của hắn thật rạng rỡ, khiến người khác không thể dời mắt.
Tĩnh Vĩ bối rối, cô biết mình đã hoàn toàn chìm sâu vào lưới tình. Mặc kệ người đàn ông này như thế nào, cô vẫn yêu thương hắn.
Nhưng nghĩ đến Triết Thiên, cô cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy. “Triết Thiên, thật xin lỗi, em không thể trở thành bạn gái anh, em đã yêu người khác…” Cô làm sao mở miệng nói những lời này với anh được đây?
Mạc Thần lái xe, quay sang nhìn Tĩnh Vĩ đang ngắm cảnh bên ngoài cửa xe, im lặng không lên tiếng, dường như trong lòng đang mang tâm sự nặng nề.
“Tô Tĩnh Vĩ, em có tin tưởng anh không?”
“Vâng…” Cô gật đầu.
“Vậy đừng nghĩ ngợi nhiều, đem mọi chuyện giao cho anh, anh sẽ thay em giải quyết.”
“Mạc Thần….”
Khi đèn đỏ, chiếc xe dừng lại, Mạc Thần đưa tay vuốt tóc cô: “Tĩnh Vĩ, cười lên đi, anh thích nhìn em cười…”
Cô ngước lên, nhìn hắn cười rạng rỡ, lòng cô đã thuộc về hắn. Người cô yêu là Mạc Thần, cô không thể lừa gạt bản thân…
“Ngoan lắm.”
“Mạc Thần…” Tĩnh Vĩ dè dặt hỏi: “Có thể để em tự mình giải quyết hay không?” Tĩnh Vĩ nắm lấy bàn tay hắn: “Có được không?”
“Được, nhưng anh sẽ làm cùng em.” Lời nói của hắn cương quyết, không cho cô cơ hội phản bác. “Tới nơi rồi Tĩnh Vĩ.”
“Chúng ta dùng cơm ở đây sao?” Nơi này vô cùng cổ kính, lãng mạn, bên trong còn có khu vườn xanh biếc, điểm xuyến vô số những bông hoa trắng, đỏ đan xen.
Tĩnh Vĩ tới gần ngửi mùi hương thoang thoảng. Thơm quá!
“Đây có phải hoa thật không?”
“Chẳng lẽ là giả?” Mạc Thần bật cười. “Tĩnh Vĩ, em muốn ăn gì?” Hắn đưa thực đơn cho cô. Tĩnh Vĩ nhìn những con số mà muốn líu lưỡi.
“Mắc quá…” Tĩnh Vĩ hô lên một tiếng: “Một tô mì thịt bò những ba trăm tệ…đây là muốn cướp tiền hay sao? Mạc Thần, chúng ta có nhất thiết phải ăn cơm ở đây không?”
Mạc Thần cười, đoạt lấy thực đơn trong tay cô. “Để anh chọn.”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, Mạc Thần nhanh chóng chọn món ăn, có lẽ đây không phải lần đầu tiên hắn tới đây.
Ăn cơm không phải chỉ cần no là được rồi sao, đối Tĩnh Vĩ mà nói, một tô mì thịt bò năm tệ đã rất ngon rồi.
Tiêu tiền phung phí như thế này,từ trước tới nay cô không dám nghĩ đến.
Tĩnh Vĩ cúi xuống nhìn chiếc váy dài mặc trên người, cô đoán giá của nó nhất định không ít. Nếu không khi đi ngoài đường, làm sao có nhiều người quay lại nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ được? Đương nhiên cô phải thừa nhận, hơn một nửa nguyên nhân là vì người đàn ông đi bên cạnh quá thu hút!
“Được rồi, lấy cho tôi những món này.” Mạc Thần đóng thực đơn, nhẹ giọng nói với nhân viên phục vụ. Tĩnh Vĩ nãy giờ không để ý hắn đã gọi bao nhiêu món, hình như rất nhiều…
Quả nhiên khi bưng ra, trên bàn nhanh chóng đầy ắp thức ăn.
“Chỉ đi ăn mì thịt bò thôi, có cần gọi nhiều như vậy không?”
“Anh có nói muốn ăn mì thịt bò à?”
“Anh có thể ăn hết từng này?”
“Dĩ nhiên không nổi.”
“Vậy anh còn gọi nhiều như vậy làm gì?” Tĩnh Vĩ toát mồ hôi.
“Không phải còn em nữa sao?” Mạc Thần nhớ rõ, Tĩnh Vĩ ăn rất tốt, lại không kén chọn.
“Em…làm sao em ăn nhiều như vậy?” Tĩnh Vĩ hơi nhíu mày: “Anh không cần gọi nhiêu đây món ăn.”
Mạc Thần cười, gõ nhẹ đầu Tĩnh Vĩ: “Anh sợ em ăn không đủ no.”
“Em không phải heo, mà cho dù là heo, cũng không thể ăn hết một bàn thức ăn như vậy.” Tĩnh Vĩ cười không nổi, nhìn thức ăn trên bàn cảm thán.
Đúng là phong cách người có tiền!
Sau đó, cô chỉ gấp vài miếng, đã công nhận mì thịt bò ở đây quả nhiên là mỹ vị! Xác thực là cao lương mỹ vị! Nhưng nghĩ đến giá tiền, cô lại nuốt không nổi.
Những món ăn khác chắc còn cao cấp hơn nữa.
Quan trọng nhất là, chỉ dùng bữa sáng thôi, hắn có nhất thiết phải cho cô ăn ngon như vậy không?
“Tiểu Vĩ, nếu ăn không đủ thì gọi thêm.”
“Đừng, đã đủ rồi. Anh mau ăn đi.” Ôi trời ơi, nhiều như vậy hắn còn nói không đủ sao?
Hắn nhớ cô thích ăn tôm, nhưng lại không có kiên nhẫn ngồi lột vỏ. Mạc Thần cầm khăn giấy tỉ mỉ lau khóe môi cho Tĩnh Vĩ, nhắc cô từ từ ăn, bọn họ có rất nhiều thời gian…
Mạc Thần tao nhã ngồi bên cạnh, tạo thành nét đối lập rõ ràng với Tĩnh Vĩ.
Hắn cầm lấy con tôm lớn, nhẹ nhàng lọt vỏ, động tác uyển chuyển từ tốn, Tĩnh Vĩ cảm thấy rất hạnh phúc.
Mạc Thần đút con tôm trắng vào miệng cô: “Mau ăn đi.”
“Anh không ăn à?”
“Em ăn được rồi.” Mạc Thần mỉm cười.
“Mạc Thần, em cảm thấy mình rất hạnh phúc…” Tĩnh Vĩ định đưa cái miệng còn chưa lau sạch hôn lên má Mạc Thần, làm cho hắn hoảng sợ lùi về phía sau: “Tiểu Vĩ, em làm gì vậy, đừng tới đây…”
“Không, em muốn hôn anh mà…” Tĩnh Vĩ một mực tiến tới.
“Tĩnh Vĩ, đừng tới…”
“Haha...em cứ tới!” Bàn tay nhỏ bé bắt lấy hắn, cái miệng bóng nhẫy đến gần gương mặt của hắn: “Đến đây, để em hôn một cái nào!”
Mạc Thần không nhịn được đứng lên: “Tô Tĩnh Vĩ, đem cái miệng của em lau sạch sẽ, nếu không đừng mơ tưởng hôn anh.”
“Em mặc kệ, cứ hôn!”
Cô nàng chẳng thèm để ý đến hắn!
Nhìn biểu hiện nhăn nhó của Mạc Thần, Tĩnh Vĩ cong môi tỏ vẻ ủy khuất: “ Anh không thích em!”
Mạc Thần há hốc mồm: “Anh không thích em khi nào?”
“Rõ ràng anh không thích em, anh ghét bỏ em…ưm ưm!” Miệng của cô nhanh chóng bị Mạc Thần hung hăng hôn lên, rất lâu mới buông ra.
“Hài lòng chưa?” Vẻ mặt của hắn đen thui, trên đầu như có ba gạch đen!
“Phục vụ, làm phiền anh đem những món còn dư gói lại giúp tôi.” Tĩnh Vĩ ăn no, nhưng thấy còn thừa quá nhiều thức ăn, liền yêu cầu đóng gói mang về.
Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Mạc Thần.
Hắn kéo cô đến sát bên người, nhẹ giọng nói: “Em ăn không đủ no hay sao mà còn muốn đóng gói…”
“Chứ chẳng lẽ để lại? Rất lãng phí!”
Tĩnh Vĩ chưa nói xong đã bị hắn ngăn lại bằng nụ hôn. Thân thể bị hắn bế lên, trực tiếp ôm ra ngoài.
Cô thật muốn đào một cái lỗ chui vào!
Mạc Thần ném cô lên xe, đầu tựa vào ngực cô. Tĩnh Vĩ đỏ mặt, buồn bực nói: “Còn chưa kịp đóng gói.”
“Không phải là anh không cho...”
“Cái gì?”
“Khi nào em muốn ăn, anh đều cho em…” Mạc Thần trêu chọc, thổi hơi vào tai cô.
Người đàn ông này, da quá dày!
“Mạc Thần, chúng ta đi xem phim đi!”
“Xem phim?”
“Chẳng phải mỗi khi hẹn hò người ta đều đi xem phim sao?” Tĩnh Vĩ thẹn thùng nhìn hắn cười.
“Chúng ta đang hẹn hò?” Mạc Thần ngạc nhiên. (thứ cho anh Thần lần đầu kua gái thành công =]])
“Chứ chẳng lẽ không phải?” Tĩnh Vĩ cảm thấy bị tổn thương!
“Được được, là hẹn hò!” Mạc Thần cười yếu ớt: “Sợ em rồi, đừng trưng vẻ mặt này ra với anh nữa.”
“Nhưng mà, nhìn anh có vẻ không tình nguyện…” Tĩnh Vĩ cong môi.
“Anh đều vì em, làm gì không tình nguyện?” Mạc Thần tựa đầu lên vai cô, nhắm mắt lại.
“Em thấy anh rất mệt mỏi.”
“Ừ, mấy ngày qua anh ngủ không được.” Mạc Thần cảm thấy lồng ngực của cô thật ấm áp.
“Anh bận rộn đến mức không thể ngủ được à?” Tĩnh Vĩ tuy nói vậy, nhưng trong lòng rất muốn hỏi hắn, có phải vì cô mà hắn bị mất ngủ hay không.
“Bởi vì anh phải đi tìm một người tên Tô Tĩnh Vĩ, vì vậy mới ngủ không ngon.”
Mạc Thần vẫn nhắm mắt tựa vào người Tĩnh Vĩ. Hắn cảm giác cô ngẩn người, sau đó vươn tay ôm lấy hắn, đặt cằm lên tóc hắn: “Mạc Thần…vì sao anh thích em?”
Mạc Thần trầm mặc, gương mặt hắn chuyển đau đớn sang lạnh lùng, Tĩnh Vĩ cũng cảm giác được sự khác thường của hắn.
“Em…em đã nói sai cái gì sao?” Cô chỉ hỏi hắn vì sao lại thích cô, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn khiến người ta đau lòng, cô thật sự không muốn nhìn vẻ đau đớn của hắn như vậy.
“Mạc Thần, vì sao anh lại thích em?”
Tĩnh Vĩ phát hiện gương mặt hắn càng lúc càng lạnh lẽo, giọng nói cứng ngắc trả lời cô: “Nhớ kỹ, em là người phụ nữa của anh. Vĩnh viễn là như vậy!”
“Bá đạo!” Tĩnh Vĩ cười nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt ve chân mày của hắn: “Anh làm sao vậy? Vấn đề này khiến anh khó xử sao? Hay là…anh còn giận em? Em cũng đã xin lỗi rồi, anh đừng như vậy nữa, em không thích nhìn anh đau khổ, em rất đau lòng…” Cô nhìn vào đôi mắt đen của hắn: “Cười lên một cái.”
Trong lòng cô vẫn có một nỗi lo lắng, nhưng cô chỉ biết mỉm cười với hắn như vậy.
Vì sao lại thích cô, câu hỏi này rất khó trả lời? Tại sao hắn lại có vẻ mặt đó? Tĩnh Vĩ nhìn người đàn ông trong lòng, cô không muốn suy nghĩ nữa, chỉ cần biết hắn không chán ghét cô là tốt rồi.
Hắn chắc chắn yêu thích cô, bằng không sẽ không cứu cô, ngay cả sinh mệnh cũng không cần.
“Tĩnh Vĩ…em thật sự là một cô gái đặc biệt.” Mạc Thần ôm lấy cô.
“Thật không? Anh đúng là không giống những công tử phong lưu đa tình gì cả.”
“Oh?”
“Chẳng lẽ khi một cô gái hỏi anh vì sao lại thích cô ấy, anh không thể khen một câu như anh thích cô ấy vì cô ấy xinh đẹp, thiện lương, đáng yêu…Hoặc là nói em tựa như bầu trời chiếu sáng cuộc đời anh…tóm lại dùng hết từ ngữ để ca ngợi cô ấy, sau đó nói anh yêu em, yêu sâu đậm có trăng sáng chứng dám lòng anh…Đàn ông các anh ai cũng nói vậy, hiểu không?” (edit đoạn này mà chết cười vs anh chị =]])
“Phải nói vậy thì con gái mới vui vẻ à?” (đang tưởng tượng anh Thần mặt méo xẹo =]], chị Vĩ cũng chơi ác thiệt, đòi hỏi người cứng rắn như anh nói mấy lời sến chảy nước như thế)
Tĩnh Vĩ ôm bụng lăn ra cười. Sau đó nhìn hắn một cái, bĩu môi: “Nhưng mà, Mạc Thần của em không giống loại đàn ông nói ra những lời này.”
Mạc Thần cảm thấy đau lòng, hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang cười vui vẻ của cô, có chút khó xử. Hắn phải nói như thế nào? Chẳng lẽ nói rằng vì cô rất giống một cô gái hắn từng yêu sâu đậm, nên mới để ý đến cô?
“Mạc Thần, chúng ta trở về đi.”
“Em không muốn đi xem phim sao?”
Tĩnh Vĩ lắc dầu: “Không xem, coi như anh nợ em một lần, em thích cảm giác anh thiếu nợ em, haha. Được rồi, để em lái xe, anh nghỉ ngơi đi.”
“Tĩnh Vĩ, vì anh nói đã liên tục mấy ngày không được ngủ ngon, nên em mới muốn đi về?” Mạc Thần cảm thấy đáy lòng trần đầy ấm áp.
“Đúng vậy, xem phim lúc nào cũng được…ưm ưm…” Đột nhiên Mạc Thần ôm chặt cô, làm cho cô không thở nổi. “Buông em ra, em thở không được.”
Mạc Thần khẽ cười: “Để anh lái, nếu em lái xe, anh làm sao dám nghỉ ngơi?”
“Anh nói gì vậy? Đừng xem thường em chứ?”
Mạc Thần không để ý, trực tiếp thắt dây an toàn cho cô. “Anh lái!”
Chiếc xe chạy trên đường, Mạc Thần nhìn người bên cạnh, cô ngốc này khăng khăng nói sẽ thay hắn lái xe, kết quả lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...