Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử


Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Vĩ tỉnh thức ngồi dậy, một ngày nữa lại đến.
“Tỉnh rồi?” Mục Triết Thiên đứng trước mặt cô, nở nụ cười ấm áp. “Hình như em ngủ không ngon?” Anh đưa tay định sờ lên mặt cô.
“Em phải đi làm.”
“Sớm vậy?”
“À, Cũng còn chút thời gian.”
“Vậy ăn sáng đi, anh đã làm xong rồi. Ăn xong anh đưa em đi làm.”
“A? Không cần, không cần.” Cô liên tục khoát tay, nghĩ đến việc đại minh tinh xuất hiện ở cửa công ty, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất phiền phức.
Chỉ là có một số việc cô có muốn cũng không được. Tĩnh Vĩ không nghĩ tới Mục Triết Thiên gọi điện hủy tất cả công việc trong ngày hôm nay.
Tất cả trang đầu của các tờ báo sáng nay đều đăng những dòng tin giật gân:
Mối tình đầu trở lại!
Si tình chờ đợi sáu năm!
Người có chân tình nhất định sẽ được đền đáp!
Mục Triết Thiên vất vả tìm được bạn gái!
Một người đang là đại minh tinh nổi tiếng, một người là điển hình của cô bé lọ lem, cha mẹ chết sớm, không gia thế, không người thân, lại chiếm được tình cảm của Mục Triết Thiên.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Vĩ không còn là một cô gái bình thường. Các tờ báo toàn bộ đăng hình cô. Nhưng cô không nghĩ tới, việc bọn họ đứng trước cửa sổ ôm nhau, cả hai trong bộ quần áo ngủ lại bị chụp lén đăng lên tạp chí. Hơn nữa còn là trang đầu, tuyệt đối là tin giật gân, tiêu đề đập vào mắt đọc giả: Chờ đợi sáu năm, rốt cuộc một giây cũng không đợi được, cùng nhau vào khách sạn!
Hình của bọn họ, từ góc độ nào đó, cực kỳ mờ ám! Nhất là Mục Triết Thiên còn mặc áo choàng tắm, mà cô lại mặc áo sơ mi của anh, lộ ra bắp đùi thôn dài, cùng một chỗ ôm nhau. Tất cả các báo đều nói cô là bạn gái của Mục Triết Thiên. Như vậy toàn bộ mọi người đều sẽ cho rằng cô thật sự là bạn gái anh. Tại sao có thể như vậy…
Mục Triết Thiên nhìn bài báo bị các tay săn ảnh chụp được, lông mày nhíu lại…chuyện này có thể gây phiền phức cho cô không?

“Tĩnh Vĩ, tan sở chưa?”
Đang lúc nhức đầu, Tĩnh Vĩ nhận được cú điện thoại của anh. “Vẫn chưa.”
“Còn bao lâu nữa?”
“Khoảng nửa tiếng nữa.”
“Được, anh sẽ đón em, nói cho anh địa chỉ...”
“Không cần đâu.” Cô nhíu mày, các đồng nghiệp khác đang nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, nếu như anh xuất hiện...
“Anh nói rồi, để anh đón em.”
Tĩnh Vĩ do dự một chút: “Vậy cũng được.”
Sau khi nói địa chỉ cho anh, cô bị mất tập trung. Cô không nghĩ tới, các đồng nghiệp đều đã đọc báo, lại còn quan tâm đến Mục Triết Thiên. Xem ra anh thật sự trở thành sát thủ của phụ nữ?
“Tô Tĩnh Vĩ, cô vừa nghe điện thoại à?” Vừa cúp máy, các đồng nghiệp xung quanh đều vây quanh cô.
“Là Mục Triết Thiên gọi tới?”
Tĩnh Vĩ cười trừ: “Tôi đang bận việc.”
“Tĩnh Vĩ, có thật là Mục Triết Thiên không? Chúng tôi có thể gặp được không?”
Tan tầm, Tĩnh Vĩ ra cửa đợi, liền trông thấy một chiếc Bentley màu đen, anh đeo kính râm thật to, tuy vậy vẫn không làm lu mờ khí chất của anh. “Tĩnh Vĩ...” Anh vẫy tay gọi cô.
Tĩnh Vĩ nhanh chóng chạy tới, anh liền che cô lại.
“Sao lại mang kính râm? Sợ người khác nhìn thấy sao?“
Quả nhiên, Tĩnh Vĩ thầm than một tiếng. Sau lưng cô các đồng nghiệp đều chạy tới, trông thấy anh, miệng há to kích động. “Mục...Mục Triết Thiên, thật sự là anh rồi!”

Mục Triết Thiên cười một cái, sau đó dắt tay Tĩnh Vĩ lên xe phóng đi, để lại những nữ đồng nghiệp đang dùng ánh mắt hâm mộ dõi theo.
Vận khí của Tĩnh Vĩ thật sự rất tốt! Vừa có chỗ dựa với lãnh đạo công ty, lại còn có mối tính đầu với Mục Triết Thiên.
“Tĩnh Vĩ, em không sao chứ?” Mục Triết Thiên khẩn trương, anh rất quan tâm đến suy nghĩ của cô.
“Rất tốt.” Tĩnh Vĩ miễn cưỡng cười một tiếng.
Cô rất bối rối, toàn bộ hình chụp và các bài báo khiến chuyện giữa hai người không còn minh bạch.
“Có phải khiến em gặp phiền phức không?”
“Không có đâu.” Tĩnh Vĩ gượng ép trả lời. “Anh muốn mang em đi đâu?”
“Đến nơi em sẽ biết.”
Anh đã quyết định, sẽ tuyên bố cô là bạn gái của Mục Triết Thiên.
...
Mục Triết Thiên mở buổi họp báo, xác định quan hệ giữa hai người.
Chiếc xe dừng lại ở một hội quán dành cho khách quý. Mục Triết Thiên dẫn cô xuống xe. “Đi thôi.”
“Triết Thiên, anh đưa em tới đây làm gì?”
“Em sẽ biết ngay thôi.”
Cửa thang máy mở ra, Mục Triết Thiên nắm tay cô. Tĩnh Vĩ ngước mắt nhìn người đàn ông bước ra từ trong thang máy. Cả người hoàn toàn cứng đờ.
Là hắn, Mạc Thần sao?

Áo sơ mi, quần tây màu đen, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, lộ ra dáng vẻ lạnh như băng khiến người khác không dám đến gần.
Tĩnh Vĩ ngơ ngác đứng đó nhìn hắn chằm chằm. Mà hắn, ngay cả liếc cô một cái cũng không. Giống như...không nhìn thấy cô.
“Tĩnh Vĩ, nhanh lên, chúng ta phải đi rồi.” Anh kéo cô vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ khép lại. Bóng dáng Mạc Thần lạnh lùng, cô đơn...Tĩnh Vĩ trong một khắc đó, bỗng nhiên xúc động muốn lao ra ngoài. Cô thật sự muốn nói cho hắn biết, mọi thứ không như hắn nghĩ. Sự thật không như hắn tưởng tượng. Cô chưa từng trả qua chuyện gì với Mục Triết Thiên. Cô không có!
Nhưng tại sao cô lại muốn gọi hắn? Vì sao muốn nói với hắn những điều này? Trong mắt hắn, cô vốn không phải là người thuần khiết. Cô...vì sao lại muốn?
“Tĩnh Vĩ, em làm sao vậy?” Mục Triết Thiên trầm tư nhìn gương mặt cô.
“Không có việc gì.”
“Vậy tại sao em khóc?”
Tĩnh Vĩ đưa tay sờ lên má...đúng là đã ướt...Cô khóc ư? Tại sao khóc? Ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nhìn bóng lưng lạnh lùng cô tịch của hắn, lòng cô lại nhói đau như thế?
“Không sao, chắc là bị hạt cát bay vào thôi.”
“Phải không?” Mục Triết Thiên nghi ngờ. “Tới rồi.” Anh kéo cô đi ra, bỗng nhiên có rất nhiều đèn flash liên tục hướng đến gương mặt đang khóc của cô.
Có rất nhiều nhà báo, truyền thông có mặt ở đây.
“Triết Thiên, chuyện này là sao?” Tĩnh Vĩ sợ ngây người, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
“Anh mở buổi họp báo, anh muốn từ lúc này trở đi, tuyên bố với mọi người em là bạn gái anh. Tĩnh Vĩ, chúng ta đi thôi.”
Mọi người nhường chỗ cho hai nhân vật chính bước lên. Tất cả đèn flash tập trung vào hai người, các máy quay cũng cẩn thận quay hết toàn bộ sự việc đang diễn ra.
Anh sẽ tuyên bố cô là bạn gái?
“Tĩnh Vĩ...” Anh cầm tay cô đi lên sân khấu.
Tâm cô bấn loạn, bước chân cũng không vững. Cô cứ để mặc anh đưa đi. Cả hai ngồi ở bàn, đối diện với truyền thông. Trường hợp như vậy, Tĩnh Vĩ lần đầu tiên gặp qua.
Mục Triết Thiên cho rằng cô hồi hộp, vì anh cảm giác được bàn tay cô đầy mồ hôi.
Lúc này, Tĩnh Vĩ không thể không thừa nhận, hiện tại người cô nghĩ đến là Mạc Thần. Tất cả hình ảnh của hắn hiện ra trong đầu cô. Tuy hắn lạnh lùng, nhưng luôn đối xử với cô dịu dàng.

Ngay khi cô gặp nguy hiểm, là hắn xuất hiện bên cạnh cô...Đôi khi đột nhiên cúi xuống hôn cô, ngay cả cứu cô hắn cũng không màng đến tính mạng mình...Hắn còn kể cho cô nghe về bản thân...mỗi đêm khuya sẽ ôm cô cùng nhau ngủ...mùi hương của hắn cô đã quen thuộc, đối với hắn, cô một chút cũng không đề phòng.
Hắn vòng qua eo dẫn dắt cô trong điệu nhạc...cô nói thích hương vị rượu đỏ trên môi hắn, chủ động nhón chân lên hôn lên cánh môi của hắn...chỉ khi say cô mới có thể làm như vậy...
Cô cảm thấy rượu thật ngon, hắn đã nói cô không nên uống nhiều, nhưng cô vẫn làm nũng với hắn...Khi cô say, hắn đã bế cô lên xe. Ở trên xe cô đã ngủ một giấc, sau đó chạy đi mua thức ăn, nhưng lại ngủ tiếp...
Tĩnh Vĩ bắt đầu lờ mờ nhớ rõ, trước cửa nhà bị hắn hôn, sau đó vào phòng...khi tỉnh lại, cô nằm trên sô pha, quần áo không còn đàng hoàng trên người...thân thể đau nhức, cô đã cho là hắn xâm phạm cô, nhưng hắn đã nói là không có, đúng không?
Khi cô chất vấn hắn, hắn đã hỏi cô, trở thành người phụ nữ của hắn khiến cô tuyệt vọng? Hắn nói người đàn ông trong bức tranh mới có thể, cho nên cô tự nguyện đi theo? Hắn còn nói Triết Thiên đối với cô rất tốt, nên khi say rượu cô đã gọi tên anh, la hết muốn đến nhà của anh? Hắn đã hỏi cô còn nhớ rõ sao?
Ngày đó, cô đã nói với hắn cái gì?
Đầu cô lại đau nhức...Tĩnh Vĩ mông lung nhớ lại, cô đã túm lấy áo hắn, nói không muốn về nhà, cô muốn đi theo hắn...là cô đang nói với Triết Thiên?
Tĩnh Vĩ gõ thật mạnh vào đầu cô...Mạc Thần vì thấy cô gọi tên Triết Thiên nên mới phản ứng như vậy?
Đầu cô đau quá...trí nhớ vào hôm đó từng chút một rõ ràng. Nhưng cô vẩn không sáng tỏ được chuyện tối hôm ấy.
Ánh đèn flash không ngừng chiếu lên mặt cô, cô cảm thấy rất khó chịu.
Mục Triết Thiên nắm chặt tay cô: “Hôm nay tôi muốn tuyên bố với mọi người, cô gái trước mặt tôi, Tô Tĩnh Vĩ, là...”
“Thật xin lỗi...” Tĩnh Vĩ đứng lên. “Triết Thiên, em xin lỗi.” Nói xong cô bỏ chạy xuống phía dưới, nhanh chóng xông ra ngoài.
Cô tìm bóng dáng của Mạc Thần, nhưng không thể tìm thấy. Cô đưa tay sờ lên mặt. Là cô khóc ư? Vì sao tay cô lại ướt?
“Tĩnh Vĩ...Xin lỗi, là anh không tốt, không nên gấp gáp như vậy.” Mục Triết Thiên đuổi theo, giữ chặt cô lại.
Phía sau lưng, các phóng viên cũng đuổi theo, liên tục bấm máy.
Tĩnh Vĩ cảm giác hai chân như nhũn ra: “Triết Thiên, xin lỗi...” Cô đưa tay đón taxi.
“Tĩnh Vĩ!” Mục Triết Thiên gọi tên cô. Nhưng cô vẫn lên xe đi mất trước mặt anh.
Mục Triết Thiên đau đớn, anh có cảm giác như giữa anh và cô ngày càng xa cách. Điều đó khiến anh hốt hoảng. Tĩnh Vĩ...có phải anh nên cho cô thời gian thích ứng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui