Đèn trước cửa phòng giải phẫu bật sáng, Mạc Thần ở bên trong chưa biết sống chết thế nào.
Tĩnh Vĩ bàng hoàng ngồi đợi bên ngoài. Trên mặt cô nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nỗi sợ hãi tột đỉnh bao trùm lòng cô.
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc cô phải làm gì? Phải như thế nào?
Tĩnh Vĩ co rúc trong góc, thân thể run lẩy bẩy, cố gắng hít thở, lồng ngực như thắt lại. Cô hận chính mình, thật sự rất hận bản thân cô. Tại sao hắn lại cứu cô…Vì cứu cô hắn mới gặp tai nạn, đáng lẽ người nằm trong kia phải là cô chứ không phải hắn.
“Mạc Thần, anh muốn em phải làm sao bây giờ? Nếu như anh có chuyện vì, em phải làm gì đây?”
Tay cô nắm chặc điện thoại của hắn, trên màn hình vẫn còn hiện lên số điện thoại của cô, nhìn thấy dòng chữ “Tĩnh Vĩ ngốc” mà hắn lưu vào, cô lại bật khóc.
Sao hắn lại để tên gọi xưng hô thân thiết như vậy? Vì sao?
Điện thoại vẫn còn hơi ấm của hắn, nhưng lại ướt đẫm máu tươi.
Tĩnh Vĩ sợ hãi, dùng khăn giấy cố lau đi những vết máu ấy, cứ mỗi tờ khăn giấy trắng nhuốm đỏ, là một lần tim Tĩnh Vĩ đau như xé nát, nước mắt lại tuôn rơi.
Trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh hắn nằm trong vũng máu, miệng không ngừng gọi tên cô.
Mạc Thần, anh nhất định phải bình an vô sự!
Đột nghiên điện thoại của hắn vang lên, Tĩnh Vĩ giật mình, chút nữa lỡ tay đánh rơi.
Trên màn hình hiện lên ba chữ: Mục Kiệt Khắc. Là phó tổng giám đốc tập đoàn Night, Mục Kiệt Khắc!
Cô run rẩy bấm phím nghe cuộc gọi. Vừa nghe giọng nói của Mục Kiệt Khắc, Tĩnh Vĩ bật khóc nức nở.
“…” Bên kia đầu dây hoàn toàn im lặng.
Cô khóc thương tâm, nói không nên lời, “Mạc Thần…anh ấy…đang ở bệnh viện.”
“Cái gì?” Mục Kiệt Khắc khẽ nguyền rủa, “Chết tiệt, đang ở bệnh viện nào?”
……
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, xuất hiện ba người đàn ông gấp gáp đi tới phòng giải phẫu. Bọn họ đều mặc âu phục màu đen, mang kính mát, bước chân nhanh, đều đặn nhưng dứt khoác. Gương mặt lạnh lùng toát lên một vẻ cao quý, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tam đại thủ lĩnh Ám Dạ cùng nhau xuất hiện!
“Mạc Thần thế nào?”
“Đã vào trong bao lâu?”
“Cô là ai?”
Ba người đàn ông cùng lúc hỏi dồn dập Tĩnh Vĩ đang ngồi co rúc, nước mắt không ngừng chảy trên gò má. Không cách nào trả lời câu hỏi, Tĩnh Vĩ chỉ biết nức nở.
Cô biết rõ khóc cũng vô ích, nhưng ngoại trừ như vậy cô còn biết phải làm gì?
Những ngày qua cô ngụy trang, tự tạo vỏ bọc cho chính mình trở nên kiên cường hơn, vậy mà vừa nhìn thấy người đàn ông này toàn bộ đều bị gỡ xuống.
Cô rốt cuộc phát hiện bản thân vẫn yếu ớt, mềm lòng, đối với hắn cô không còn kiên cường, tỉnh táo. Nếu hắn có mệnh hệ gì, cô chắc chắn không chịu đựng nổi.
Phàm Sâm nhíu mày, “Xem ra rất nghiêm trọng.”
Mục Kiệt Khắc cắt ngang, “Hắn không sao đâu, sẽ sớm ra thôi.”
Jessica vẫn im lặng quan sát.
“Mạc Thần…thật sự không sao, đúng không?” Tĩnh Vĩ ngẩng đầu nhìn Mục Kiệt Khắc, khuôn mặt đẫm nước mắt khiến ai nhìn thấy cũng phải xót xa.
Cô gái này thật sự yêu Mạc Thần!
Tam đại thủ lĩnh của Ám Dạ cùng có chung suy nghĩ trong lòng lúc này. Chính vì vậy, họ không thể không lo lắng nguyên nhân vì sao Mạc Thần nằm trong phòng phẫu thuật.
Là bởi vì cô gái này?
Phàm Sâm và Jessica cẩn thận đánh giá Tĩnh Vĩ, trong mắt lộ rõ sát khí.
“Tôi muốn giết cô ta!”
“Tôi tuyệt đối không chấp nhận!”
“Không được!” Mục Kiệt Khắc nổi giận, “Chết tiệt, các cậu không lẽ còn chưa hiểu rõ Mạc Thần? Lúc trước chỉ vì Nhã Tư mà hắn biến thành dạng gì? Nhiều năm như vậy các cậu vẫn không nhìn ra? Nếu muốn hắn mau chết, cứ việc giết cô ấy, tôi không phản đối. Nhưng tâm hắn cũng đã chết một lần, nếu như hôm nay hắn lại mất đi người hắn yêu lần nữa, làm sao hắn chịu nổi sự đau khổ ấy? Các cậu thấy hắn như vậy mới bằng lòng sao?”
Phàm Sâm và Jessica trong phút chốc không thể trả lời.
Đúng vậy, họ hiểu Mạc Thần, hắn đối với tình cảm hết sức cố chấp. Có lẽ vì họ chưa từng gặp qua một ai khiến họ yêu thương thật lòng. Bản thân là thủ lĩnh Ám Dạ, tình yêu với họ mà nói thật không dễ dàng và là một thứ quá xa vời.
Tô Tĩnh Vĩ đắm chìm trong sợ hãi và dằn vặt, nên những lời nói của họ cô không nghe được bao nhiêu.
“Tĩnh Vĩ, cô đừng khóc.” Mục Kiệt Khắc an ủi.
Tĩnh Vĩ nghe vậy lại nức nở.
“Khó coi chết đi được, cô mang cặp mắt gấu mèo này, lát nữa Mạc Thần nhìn thấy lại nổi giận cho xem.” Mục Kiệt Khắc đưa tay lau nước mắt cho cô, hạ giọng, “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra. Tĩnh Vĩ đẩy Mục Kiệt Khắc ra, chạy đến bác sĩ, “Anh ấy như thế nào? Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?”
“Hắn có bị nghiêm trọng không?” Phàm Sâm đứng sau lưng Tĩnh Vĩ lạnh như băng hỏi.
“Anh chị vào trong nhìn bệnh nhân một chút đi.”
Vừa nghe những lời của bác sĩ, Tĩnh Vĩ hoàn toàn không còn sức lực, lảo đảo ngã xuống đất, Phầm Sâm nhanh chóng đưa tay đỡ cô đứng lên.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, hiện giờ vẫn chưa Tỉnh lại.”
Tĩnh Vĩ mở to mắt bác sĩ. Cô thật sự muốn hét lên, chẳng lẽ bác sĩ không thể để ý một chút đến cảm nhận của người khác sao? Nói những lời không đầy đủ, lại còn ngập ngừng như thế, rất dễ làm người khác hiểu lầm.
Nếu không đích thân trải qua nỗi sợ hãi và đau đớn vì mất người thân, chắc chắn không thể hiểu được.
“Cô không sao chứ?” Phàm Sâm lạnh lùng hỏi, nhưng Tĩnh Vĩ không để ý mà chạy vào bên trong.
Trên đầu Mạc Thần quấn băng trắng kín mít, máu chảy ra thấm vào lớp vải đỏ tươi, ngay cả cánh tay cũng phải băng lại.
“Mạc Thần, anh sẽ không sao, đúng không?”
Tĩnh Vĩ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang nhắm nghiền, làn da tái nhợt vì mất quá nhiều máu.
Hắn không còn vẻ lạnh lùng như trước, không hiểu sao lúc này Tĩnh Vĩ tình nguyện được nhìn thấy vẻ mặt ấy của hắn hơn là nhìn hắn nằm bất động trên giường.
Tam đại thủ lĩnh Ám Dạ xác định Mạc Thần không sao, rất ý tứ nhường lại không gian cho cả hai nên lần lượt rời đi. Họ đã phân bố thuộc hạ khắp bệnh viện để đảm bảo an toàn cho Mạc Thần. Tuy thế lực Ám Dạ lớn mạnh không ai dám động đến, nhưng ban đêm vẫn luôn đề cao cảnh giác, không chút lơ là.
Tĩnh Vĩ cầm tay Mạc Thần, “Đều do em không tốt, đáng lẽ em mới là người phải nằm đây…” Tĩnh Vĩ sụt sịt, “Mạc thần, em phải làm gì bây giờ?”
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng tựa lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đều đặn khiến cô an tâm một chút.
Hắn không có việc gì là tốt rồi!
Nước mắt theo khóe mi chảy xuống, lúc này nỗi sợ hãi cũng vơi đi, chỉ còn sự thương tâm trong lòng.
Tĩnh Vĩ yên lặng gối đầu lên ngực Mạc Thần rất lâu, môi cô chạm vào vạt áo hắn, thì thào, “Mạc Thần, em nhớ anh..” Nước mắt tuôn rơi thấm vào áo hắn, “Em thật sự nhớ anh! Anh có biết chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi không? Nhưng em thì biết rõ, thậm chí nhớ rõ chính xác từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây…”
Tĩnh Vĩ nhắm chặt mắt, nghẹn ngào, “Không phải em đang chờ đợi Mục Triết Thiết sao? Em đã yêu anh ấy, đã chờ suốt sáu năm, nhưng vì sao lại còn yêu anh?...Mạc Thần,..em không thể,…chỉ có thể nói xin lỗi anh…” Tĩnh Vĩ nấc lên, “Mạc Thần, thật sự xin lỗi…”
Cô nắm chặt tay hắn, bả vai run lên.
“Ngốc quá”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...