Trời tờ mờ sáng, Mạc Thần mở mắt, cẩn thận rút cánh tay dùng để gối đầu cho Tĩnh Vĩ.
Lông mi cong dài khẽ rung động, đôi môi phớt hồng cong lên, hình ảnh lúc này thật ngọt ngào.
Nhịn không được, hắn cúi người hôn lên môi cô.
Vốn chỉ là muốn lướt qua một chút, không ngờ đôi môi ngọt lịm kia làm cho hắn say mê, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn. Đến khi cô nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
Chết tiệt!
Tiểu đệ của hắn có phản ứng, nếu tiếp tục như vậy, hắn thật sự không khống chế được mà muốn cô!
Thật tế tối hôm qua khi ôm cô và trong ngực mà không đụng đến cô, hắn đã cực kỳ khổ sở khắc chế bản thân rất nhiều.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má, nhìn kỹ gương mặt nhỏ nhắn, giọng nói dịu dàng thâm tình, “Tĩnh Vĩ, từ hôm nay trở đi, anh sẽ yêu thương em, cưng chiều em, chỉ cần em muốn, tất cả anh đều dành cho em…”
Mạc Thần lần nữa khẽ hôn lên cánh môi của Tĩnh Vĩ, trong ánh mắt lộ ra sự luyến tiếc.
Hắn phải đi!
Ngay bây giờ hắn phải đến Thái Lan một chuyến, mà lần này có lẽ đến mười ngày sau mới có thể trở về!
……….
Tỉnh Vĩ khẽ mở mắt, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dánh thân quen nhưng không thấy.
Bên ngoài vú Trương đang gõ cửa.
Tĩnh Vĩ đứng lên, chợt phát hiện trên đầu giường có một tờ giấy nhắn. Trên mặt giấy in rõ nét chữ cứng cáp, “Ở đây chờ anh trở lại!”
Không cần suy nghĩ, cô cũng biết là ai để lại lời nhắn ình.
Ở nơi này chờ hắn trở lại?
Vú Trương mở cửa bước vào liền nhìn thấy Tĩnh Vĩ nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay, gương mặt đầy vẻ tức giận.
“Vú Trương, khi nào thì hắn trở lại?” Tĩnh Vĩ giật mình thấy vú Trương, cô rầu rĩ hỏi, nếu là một, hai ngày thì cô còn có thể đợi.
Nhưng lỡ như hắn đi nửa năm, cô phải ở đây suốt mà chờ hắn trở về sao? Mà cô…cũng không là gì của hắn…
Nghĩ đến thời gian nửa năm, lòng của cô chợt thấy xót xa.
Cô thật sự muốn gặp hắn ngay bây giờ!
Tĩnh Vĩ bị ý nghĩ vừa rồi làm cho sợ hãi.
Vú Trương chỉ lắc đầu, “Tôi không biết.”
Tĩnh Vĩ xuống giường, cầm lấy quần áo của mình đến phòng tắm thay đồ, sau đó đi ra nói với vú Trương, “Con phải đi ngay.”
“Không được, thiếu gia đã căn dặn tôi, nếu ngài ấy không có ở đây, nhất định phải chăm sóc tiểu thư thật tốt. Không có lệnh của thiếu gia, tiểu thư ngay cả một bước cũng không ra khỏi Ám Dạ được đâu!”
“Cái gì?” Đem cô giam lỏng sao?
“Tĩnh Vĩ tiểu thư, mau ăn cơm thôi.” Vú Trương đã chuẩn bị đồ ăn hợp khẩu vị với cô.
Khi vú Trương đi rồi, Tĩnh Vĩ lập tức gọi điện cho Mạc Thần nhưng điện thoại đã tắt máy.
Làm thế nào lại…
Lúc này Mạc Thần đã ngồi trên máy bay riêng, cho nên đương nhiên không thể gọi được.
Tĩnh Vĩ buồn rầu ngồi ăn cơm, nghĩ tới cơn đau dạ dày tối qua của hắn, không biết đã đỡ hơn chưa mà bỏ đi như vậy?
Chắc là hắn không sao?
Nghĩ vẩn vơ, Tĩnh Vĩ buồn bực vỗ trán, cô lo lắng cho hắn làm gì trong khi bản thân còn đang bị hắn giam lỏng ở đây.
Không lẽ trước khi hắn trở về, cô thật sự chỉ được ở đây chờ hắn, không thể ra ngoài sao?
Tối hôm qua cô bỏ đi, sáng dậy Tề Kỳ không thấy cô chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Nhưng mà từ trước đến nay Tề Kỳ là cú đêm, nói sáng sớm chứ thật ra cũng đã khuya lắm rồi. Trong lúc Tĩnh Vĩ ngẩn người, Tề Kỳ đã gọi điện cho cô.
Cô rất khó chịu trong lòng, không biết phải nói cho Tề Kỳ như thế nào, chẳng lẽ nói cô đang bị bắt giam?
Cả ngày không gọi được cho người đàn ông kia khiến Tĩnh Vĩ chỉ có thể quanh quẩn trong Ám Dạ, không biết làm việc gì.
Cô có nghĩ đến đài phun nước, nhưng lại nhớ ra đó là nơi không thể đến, nên đành bỏ ý nghĩ này. Nhưng lại không ngăn được nhìn về phía đó vài lần.
Vú Trương nhìn thấy, thấp giọng nói: “Tĩnh Vĩ tiểu thư, cô muốn đi chỗ nào cũng được.”
“Thật sao? Chỗ nào cũng được ạ?”
“Ừ!” Vú Trương gật đầu.
Tĩnh Vĩ vui mừng chạy ngay đến đài phun nước, những bọt nước dưới ánh mặt trời trở nên lấp lánh mỹ lệ, thật là đẹp!
Nhưng thứ đẹp và nổi bật hơn hẳn chính là vườn hoa. Những bông hoa đua nhau nở rộ, tỏa hương nhàn nhạt trong không khí.
Trong hoa viên có một con đường nhỏ, Tĩnh Vĩ bước đi, có cảm giác như được đắm chìm trong biển hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ.
Một chút bướm xinh đẹp bay lượn trước mắt cô, dường như cũng hòa vào bầu không khí vui vẻ này. Tĩnh Vĩ đuổi theo, khanh khách cười.
Đi xa hơn cô phát hiện có chiếc xích đu dây. Ngồi trên xích du, Tĩnh Vĩ đắm chìm trong ánh mặt trời cùng biển hoa, đài phun nước đôi khi phun mạnh lên cao, khiến những bọt nước mát lạnh rơi lên người cô…Mọi thứ khiến Tĩnh Vĩ rất vui vẻ.
Nơi này…cô thật sự rất thích!
Tĩnh Vĩ ngồi suốt ở đây đến khi màn đêm buông xuống. Vú Trương gọi cô đến lần thứ năm, cô mới không cam lòng đứng lên, vì ngồi lâu nên chân tê rần.
Tĩnh Vĩ trở lại phòng ngủ của Mạc Thần, cô không biết phải ở chỗ nào khác vì hắn đã sắp xếp để cô ở đây.
Chép miệng, cô lấy điện thoại di động ra, thử gọi lại lần nữa.
Máy thông!
“A..alo…” Tĩnh Vĩ giật mình vì bất ngờ, cuống cuồng nói lắp bắp, “Mạc…Mạc Thần?”
“Ừ.”
Tĩnh Vĩ bắt đầu giận dỗi, “Mạc Thần, em muốn ra ngoài, anh không thể hạn chế tự do của em được!”
“Chờ anh trở lại.” Hắn trả lời ngắn gọn.
“Em không muốn. Mạc Thần, em thật sự phải ra ngoài, còn phải đi tìm việc làm nữa. Nếu không có công việc thì làm sao có tiền? Anh sẽ nuôi em sao?”
“Anh sẽ nuôi em!” Mạc Thần cong khóe môi, cả một ngày làm việc mệt mỏi, đến khi đêm về, mọi thứ yên tĩnh, có thể nghe được giọng nói của cô, khiến hắn cảm thấy thả lỏng hơn.
“Ai cần anh nuôi em? Mạc Thần, em thật sự phải ra ngoài. Ở đây ngây ngốc cả ngày như bị giam cầm sẽ khiến em phát điên lên mất!” Tĩnh Vĩ kiên trì giải thích.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy! Mạc Thần, anh để em ra ngoài được không? Cùng lắm thì, khi nào anh trở lại, gọi điện thoại cho em. Chúng ta…dù sao cũng là bạn bè phải không?” Tĩnh Vĩ hạ giọng.
“Bạn bè?” Mạc Thần lên giọng. “Chúng ta chỉ là bạn bè?”
“Ơ…đương nhiên, nếu không thì là cái gì?” Tĩnh Vĩ khó hiểu.
“Anh cảm thấy, quan hệ của chúng ta, so với bạn bè dường như thân thiết hơn một chút?”
“…” Tĩnh vĩ không muốn cùng hắn tranh luận vấn đề này.
“Em không cần tìm việc. Tập đoàn Night luôn mở rộng cửa chào đón em.”
“Em không đi!” Sau vụ việc kia, cô đã xin từ chức. Bảo cô trở lại làm gì? Cô không cần.
“Ngoan ngoãn chờ anh trở lại. Nếu không muốn đến tập đoàn Night, thì để anh sắp xếp cho em vào công ty khác.”
Cô rất cảm kích hắn, nhưng như vậy khiến cô cảm thấy mình giống như một bình hoa bình thường.
Tĩnh Vĩ nói cả buổi, cuối cùng chỉ làm hắn nhượng bộ để cô đi làm ban ngày, nhưng trước 9h tối nhất định phải trở lại Ám Dạ.
Thật bá đạo!
Ít nhất so với mấy ngày trước vẫn tốt hơn.
Cô buồn bực hỏi hắn, “Khi nào thì anh về?”
Hắn sủng ái cười một tiếng, “Sao vậy? nhớ anh rồi à?”
“Không có! Em chỉ muốn sớm kết thúc cuộc sống mất tự do này. Mạc Thần, anh thật quá đáng, có biết hạn chế tự do của người khác là phạm pháp không?
“Anh chính lá luật pháp!” Hắn ngang ngược trả lời.
Cô không thèm tranh luận cùng hắn!
“Em cúp máy.”
“Nghĩ đến anh…”
“…”
“Nhớ rõ, nghĩ đến anh!” Mạc Thần dụ dỗ.
Tĩnh Vĩ dứt khoát cúp điện thoại.
Chết tiệt, cô ngốc này!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Vĩ nở nụ cười thỏa mãn, ít nhất ban ngày cô được tự do!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...