Tĩnh Vĩ nức nở khóc trở lại phòng làm việc. Các đồng nghiệp đều không tránh khỏi tò mò hai mắt nhìn cô, mặc dù trông cô thật đáng thương nhưng tất cả phiền phức không phải tự cô chuốc lấy sao?
Tĩnh Vĩ thu dọn đồ đạc, mà thật ra cô cũng không có cái gì để dọn, vì cô mới tới công ty làm việc chưa đến ba ngày.
“Tôi muốn xin từ chức.” Tĩnh Vĩ đến bộ phận nhân sự.
“Cái này…chúng tôi phải xin ý kiến của cấp trên.”
“Tôi tới đây xin từ chức, chẳng qua hình thức cần tới bộ phận nhân sự nói một tiếng, về phần muốn hỏi ý kiên ai đó là chuyện của bộ phận nhân sự. Nếu muốn báo cáo tôi vi phạm hợp đồng thì cứ tự nhiên.”
Tĩnh Vĩ đi được hai bước liền dựng lại, quay đầu nhìn trưởng phòng nhân sự, “À phải rồi, tôi vẫn trong thời gian thử việc, chưa ký hợp đồng chính thức, cho nên tôi không có khả năng vi phạm. Tạm biệt!” [phu nhân tương lai có khác ;))) miệng lưỡi của tỷ thật sắc bén, I like it!]
Cô bước ra khỏi công ty. Cho dù từ chức, cô cũng không muốn đối mặt với người đàn ông ấy.
Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy? Tại sao cứ động một chút lại hôn cô?
Hắn không phải bạn trai, mà cô cũng không phải bạn gái hắn, chẳng phải giữa bọn họ quan hệ gì cũng không có hay sao?
Thật đáng giận!
Cô mong đừng gặp lại hắn nữa!
Có lẽ ngay từ đầu cô không nên tới tập đoàn Night làm việc.
Đưa tay nhẹ nhàng lau khóe môi, một vết máu đỏ dính lên tay cô, là của hắn…
Tĩnh Vĩ tức giận, cắn chặt môi dưới.
Bộ phận nhân sự nhanh chóng thông báo tin Tĩnh Vĩ từ chức tới Mạc Thần.
Chết tiệt, Tĩnh Vĩ, em thật sự quá ngốc!
Tâm tình hắn cực kỳ không tốt, vì cô ngốc này mà trong lòng hắn rất khó chịu.
Màn đêm mê người, trong quán bar, âm nhạc mở to xập xình, trên sân khấu ánh sáng chiếu rọi lên người cô vũ nữ ăn mặc diêm dúa, cử điệu lẳng lơ, đang múa một vũ điệu đầy kích thích trước mắt mọi người.
Ở góc quán bar, một người đàn ông ngồi lặng lẽ không ngừng uống một ly lại kêu thêm một ly.
Trước mặt hắn có rất nhiều ly rượu trống trơn.
Chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng sóng sánh, người đàn ông uống một hơi cạn sạch.
Khuôn mặt của hắn tuấn dật phi phàm như điêu khắc, dù ngồi một mình trong góc tối vẫn đủ khiến người khác không nhịn được phải liếc nhìn một lần.
Tuy nhiên gương mặt hắn tỏ ra cao ngạo, ánh mắt lạnh như băng khiến người khác khi liếc nhìn toàn thân cảm thấy rét run, nhưng vẫn muốn được tiến lại gần.
Một cô gái liều lĩnh đến làm quen, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt một chữ, “Cút!”
Hắn hoàn toàn không để ý đến bất kì ai, chỉ muốn ngồi một mình, yên tĩnh uống rượu.
Hắn biết bản thân đã uống rất nhiều, nhưng vì sao vẫn chưa say?
Quả thật tâm tình không tốt!
Rất lâu rồi hắn chưa từng có cảm giác khó chịu đến mức uống nhiều rượu như hôm nay.
“Nhã Tư…” Rốt cuộc hắn bật ra một cái tên từ miệng.
Hắn biết, người con gái này đã rời hắn, càng ngày càng xa cách.
Không phải hắn sớm nên quên đi sao?
Nhưng…vì sao hắn lại có cảm giác đặc biệt với một vẻ đẹp giống người con gái ấy?
Chết tiệt, hắn không rõ, cảm giác này là vì Nhã Tư hay đơn giản chỉ vì một Tĩnh Vĩ cô độc?
Hắn không biết…cũng không muốn biết!
Trong lòng thật sự khó chịu…
“Có tâm sự à?” Mục Kiệt Khắc không biết đứng cạnh hắn từ lúc nào.
Mạc Thần ngước lên, tròng mắt đã có vài tia đỏ, “Cậu tại sao lại ở đây? Cậu thật giống như âm hồn bất tán, có phải lại theo dõi tôi đúng không? Nói!” Nói xong, Mạc Thần đưa tay túm cổ Mục Kiệt Khắc.
Mục Kiệt Khắc cười khổ la lên, “Cậu muốn mưu sát tôi hả? Được được tôi đầu hàng, tới đây vì muốn quan tâm cậu một chút thôi mà!”
“Quan tâm? Tiểu tử cậu khi nào thì quan tâm đến tôi vậy?”
“Lời này của cậu nói ra nghe không có lương tâm gì hết, làm cho người ta thật đau lòng. Từ trước tới nay chỉ có Mục Kiệt Khắc tôi là quan tâm cậu nhất thôi…!” [chết rồi, bản chất hủ nữ trong ta nổi dậy, choy oy ta thik couple Mạc Thần-Mục Kiệt Khắc rồi nha!!!]
“Mà sao ngồi đây uống rượu thế này?” Mục Kiệt Khắc cười cười.
Trong ấn tượng, Mục Kiệt Khắc nhớ lần duy nhất thấy Mạc Thần uống đến say mèm là lúc Nhã Tư biến mất. Chẳng phải đã lâu rồi hắn không động đến rượu nữa hay sao? Không lẽ hôm nay nghĩ tới người con gái ấy mới…
“Mạc Thần, không lẽ cậu đối với Nhã Tư vẫn còn…”
“Đừng nhắc đến cô ấy!” Mạc Thần thở dài, “Tôi chỉ cần biết cô ấy sống hạnh phúc là được rồi.”
“Nếu vậy, cậu vì Tô Tĩnh Vĩ?” Mục Kiệt Khắc nheo mắt, “Cô ấy làm cậu buồn nên mới phiền lòng à?”
“…”
“Cho nên cậu mới ngồi đây uống rượu?”
Cô gái này, khiến hắn tâm trạng bất thường thế này, thật không tầm thường.
“Thích cô ấy rồi à?”
“Uống rượu!” Mạc Thần nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Được, là anh em tốt, Mục Kiệt Khắc tôi sẽ uống với cậu đến say mới thôi!”
Chén qua chén lại, một ly lại một ly, hai người đàn ông uống rượu một cách thoải mái.
Đầu đau như muốn nứt ra, đã lâu không uống nhiều như vậy.
“Cậu…ổn chứ?” Mục Kiệt Khắc nhìn Mạc Thần đứng không vững, toàn thân chao đảo, “Có đi được không?”
“Cậu cứ đi đi, tôi không sao!”
..................................
Chiếc xe hơi cao cấp chạy xuyên màn đêm trên đường cao tốc.
Gió thổi mạnh khiến đầu hắn đau muốn nứt ra.
Hắn dừng xe. Đứng ở bên hồ, vịn vào gốc cây, một tay ôm bụng, dạ dày hắn như xoắn lại, quặn lên từng cơn, mồ hôi ra như mưa.
Mạc Thần ngồi xuống, dựa vào thân cây, gió thổi qua làm hắn run lên, mái tóc bị gió làm cho rối lên, khuôn mặt lạnh băng trở nên nhợt nhạt.
Dạ dày càng lúc càng đau thắt lại…
Một giọt mồ hôi trên trán rơi xuống bãi cỏ.
Mạc Thần lẳng lặng ngồi yên không nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...