Mạc Thần phóng xe trên đường cao tốc, điện thoại của ai đó vẫn không cách nào liên lạc được.
Cô ấy…không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Ý nghĩ này làm hắn đứng ngồi không yên. Mạc Thần nhanh chóng quay đầu xe chạy đến nhà Tề Kỳ.
…………
Tĩnh Vĩ mở điện thoại di động, từng tiếng chuông tin nhắn không ngừng vang lên. Trong hộp thư có ít nhất hai mươi cuộc gọi nhỡ. Tất cả bị tồn động trong lúc điện thoại của cô hết pin.
Một danh sách dài các tin nhắn, nội dung nhanh chóng đập vào mắt cô.
“Tô Tĩnh Vĩ, đến phòng làm việc của anh một chút.”
“Tô Tĩnh Vĩ, nhanh lên…”
“Tô Tĩnh Vĩ, tại sao không tới làm?”
“Mau trả lời anh!”
“Em ở đâu?”
“Anh không có kiên nhẫn, nhanh trả lời điện thoại…”
“Tại sao em không liên lạc? Tô Tĩnh Vĩ, em tính khiêu chiến sự nhẫn nại của anh phải không?”
“Cô ngốc này, em cố ý trốn anh phải không? Mau trả lời điện thoại đi!”
“Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Tĩnh Vĩ, đừng làm anh sợ.”
“Tĩnh Vĩ…”
Đây là tin nhắn cuối cùng. Tất cả đều do Mạc Thần gửi đến.
Điện thoại lại đổ chuông, Tĩnh Vĩ run run bắt máy.
“Tô Tĩnh Vĩ, anh ở dưới lầu, xuống gặp anh mau!”
Hắn ở dưới lầu chờ cô?
Tề Kỳ nấu cơm trong phòng bếp, nghe tiếng đóng cửa mạnh vội chạy ra ngoài xem. Không phải cô ấy muốn bỏ đi đâu chứ?
“Tĩnh Vĩ…” không ngoài dự đoán, Tề Kỳ chỉ kịp thấy Tĩnh Vĩ chạy vội ra cửa.
Con nhỏ ngốc này!
………..
Mạc Thần hút xì gà, đứng dựa vào xe, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi.
Tĩnh Vĩ đứng ở phía sau lưng hắn. Lòng của cô rất phức tạp!
Nhìn vẻ mặt của hắn, cùng những tin nhắn chứa đựng nội dung lo lắng, quan tâm, lòng của cô không thể không xúc động.
“Mạc Thần!” Cô khẽ gọi.
Hắn ném điếu xì gà, ngoái đầu nhìn, đôi mắt đẫm lệ kia là sao?
Quả nhiên là cô lại xảy ra chuyện!
Vốn dĩ phải mắng cô một trận, cô ngốc này, không chịu mở điện thoại, cũng chẳng báo cho hắn một tin, hại hắn tức giận, lo lắng lâu như vậy. Hắn hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh để làm việc, cứ sợ cô gặp nguy hiểm.
Gương mặt lạnh lùng nhìn cô, nhưng trong đôi mắt không giấu nỗi sự sợ hãi cùng lo lắng.
Hắn quan tâm cô?
“Làm sao vậy?” Lời nói ra có chút gượng gạo, nhưng vẫn rất dịu dàng.
Bàn tay hắn theo thói quen vuốt vài sợi tóc trên trán, nhìn đôi mắt trong suốt như pha lê, hắn khẽ cau mày.
Mạc Thần kéo cô vào lồng ngực, đưa tay vuốt nhẹ phía sau lưng, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Em thật khổ sở.” Tĩnh Vĩ vòng tay ôm chặt Mạc Thần.
“Nói cho anh biết.”
Tĩnh Vĩ chỉ lắc đầu.
Cô làm sao có thể ôm hắn như vậy?
Nhưng tại sao lại không kìm lòng được muốn rơi vào vòng tay hắn?
Tĩnh Vĩ không phải không thừa nhận lòng của cô đối với người đàn ông này không rung động. Có lẽ cô xem hắn như người thân của mình. Dù sao hắn cũng cứu giúp cô rất nhiều lần.
“Em không sao.” Tĩnh Vĩ cắn chặt môi, “Em chỉ là không thoải mái. Có thể…cho em đi làm vào ngày mai không?”
“Không thoải mái chỗ nào?” Mạc Thần nhìn từ trên xuống dưới.
“Trong lòng không thoải mái…” Cô nói rất nhỏ để hắn không nghe được. Tĩnh Vĩ lại ngập ngừng, “Không phải em cố ý tắt điện thoại, chỉ là quên mở máy mà thôi. Cũng không phải cố ý không trả lời điện thoại của anh, tại em quên…”
Tô Tĩnh Vĩ nhìn hắn, “Nếu không có gì nữa, vậy…em lên lầu.”
Chân xỏ dép, trên người còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua đi gặp Mục Triết Thiên, mái tóc nhẹ nhàng xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy. Nhất là cặp mắt của cô, sưng lên như hạt đào.
“Mắt sao lại sưng thế kia? Do em vừa ngủ dậy, hay do khóc nữa đây?” Vừa lúc cô xoay người, Mạc Thần mở miệng.
Tĩnh Vĩ hơi khựng lại, sau đó chạy thẳng lên lầu. Trong lòng có chút bối rối.
Tề Kỳ vừa thấy cô, vội thở phào nhẹ nhõm, “Tĩnh Vĩ cậu vừa mới đi đâu? Mình định ra ngoài tìm cậu nè!” Nhìn xuống chân cô, Tề Kỳ ngạc nhiên, “Cậu cứ mặc thế này mà ra ngoài?”
“Không.” Tĩnh Vĩ đi về phía bàn ăn. “Cơm đã xong rồi sao? Mình đói quá.”
“Ừ, mau tới ăn đi.”
Con nhỏ này vì đau buồn quá sao? Chẳng lẽ trong lúc cô nấu cơm, Tĩnh Vĩ mang dép trong nhà mà đi đạo?
“Tĩnh Vĩ, ăn xong tụi mình ra ngoài chơi nha.” Tề Kỳ không muốn nhìn Tĩnh Vĩ hành hạ bản thân như vậy. Ra ngoài là cách tốt nhất, tránh cho cô khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Nghe Tề Kỳ nói vậy, Tĩnh Vĩ biết cô muốn tốt ình nên mới đưa cô đi giải sầu.
“Không cần đâu, ngày mai mình còn phải đi làm. Hôm nay chỉ muốn ở nhà thôi.”
“Đi làm hả? Nhưng mà ở chỗ nào?”
“Tập đoàn Night.”
“Tập đoàn Night?” Tề Kỳ ngạc nhiên.
“Ừ. Bộ phận nhân sự gọi ình, nói mình trúng tuyển, có thể đi làm.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Tề Kỳ vui vẻ nói.
Tĩnh Vĩ nhìn Tề Kỳ, muốn nói nhưng lại thôi, bởi cô không biết nên nói thế nào. Có lẽ, ngay chính cô cũng không rõ.
Cả buổi chiều Tĩnh Vĩ ngồi cạnh cửa sổ, ngơ ngác nhìn bức tranh Mục Triết Thiên đến mức xuất thần. Đến tối, cô lại cầm cọ vẽ trên giấy…
“Tĩnh Vĩ, cậu nên ngủ đi. Chẳng phải ngày mai còn đi làm sao?”
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
Tề Kỳ không rõ Tĩnh Vĩ đi ngủ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, bạn tốt đã ra khỏi nhà.
Tĩnh Vĩ thức dậy từ sớm, làm bữa sáng để trên bàn, còn viết một tờ giấy nhắn cho Tề Kỳ, nói mình đi làm sớm.
Nhìn đồ ăn vẫn còn ấm trên bàn, Tề Kỳ mỉm cười. Cô rất hy vọng Tĩnh Vĩ mau chóng lấy lại tinh thần, sống thật vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...