Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử


“Tiểu Triết…Tiểu Triết…” Tĩnh Vĩ cười vui vẻ.
“Tĩnh Vĩ, anh tới đây!” Một người con trai đứng trước mặt cô, duỗi bàn tay vuốt mái tóc dài mượt mà.
Cô nắm chặt tay anh, “Tiểu Triết, đừng rời khỏi em, được không?”
“Cô bé ngốc, anh không phải đang ở cùng em sao? Anh nấu cháo cho em, ngoan ngoãn chờ, biết không?”
Lần đó, cô bị bệnh, sốt ê man. Anh cẩn thận chăm sóc cô rất chu đáo.
Bàn tay anh sờ lên trán cô, “Tốt quá, không còn nóng nữa.” Anh xoay người đi đến phòng bếp.
Đây là nhà anh, thật rộng lớn. Trừ người giúp việc tới làm theo giờ, thì trong nhà chỉ có mình anh. Ba mẹ anh bận rộn kiếm tiền, thường xuyên đi công tác không ở nhà.
Triết Thiên bưng tô cháo nóng đến bên giường, “Bảo bối à, mau dậy ăn nào.” Anh đỡ cô ngồi dựa vào thành giường.
“Ăn ngon không?” Vén mái tóc cô, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mộng.
Cô vội né tránh, “Anh cách xa em một chút, em đang bệnh mà!”
“Anh không sợ bị lây.”

Tĩnh Vĩ ngoan ngoãn ăn hết tô cháo nóng. Sau đó, một nụ hôn lại rơi xuống môi cô…
Hơi thở trở nên gấp gáp, tim đập loạn xạ…
Anh chưa bao giờ xâm phạm đến cô. Anh nói cô còn quá nhỏ, mà thật ra so với cô chỉ lớn hơn một tuổi mà thôi.
Anh nhỏ nhẹ, “Tĩnh Vĩ, đợi em lớn lên…gả cho anh được không? Anh muốn em trở thành người của anh một cách chân chính.”
Cô ngượng ngùng gật đầu, giọng nói run run, “Được.”
………..
“Tiểu Triết…” Cô đang nằm mơ sao? Trong giấc mơ hình ảnh của anh rất rõ ràng, cô vẫn còn cảm nhận hơi thở của anh quanh đây. “Triết Thiên…”
“Tĩnh Vĩ…Tĩnh Vĩ…” Tề Kỳ lo lắng lay lay cô.
“Triết Thiên…” Cô vẫn kêu tên anh.
“Tĩnh Vĩ, cậu tỉnh lại ình!” Tề Kỳ dùng sức lay bả vai Tĩnh Vĩ.
“Triết Thiên, có phải anh không?” Nhưng đập vào mắt cô là gương mặt của Tề Kỳ, Tĩnh Vĩ lại thất vọng, lại là một giấc mơ, cô lẩm bẩm, “Tề Kỳ…”
“Tĩnh Vĩ, cậu đừng tiếp tục hành hạ bản thân như vậy, mình thật sự rất đau lòng.” Tề Kỳ ôm cô, hai hốc mắt đỏ au.
“Mình không sao!” Tĩnh Vĩ nhìn thấy Tề Kỳ khóc, trong lòng áy náy, “Mình xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi.”
“Đúng vậy, cậu để mình lo lắng, từ hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì. Để mình đi nấu cơm, hiện tại cũng gần trưa rồi.”
“Bức tranh của mình đâu?” Tĩnh Vị đột nhiên kêu to.
Tề Kỳ đem bức tranh cất tối hôm qua đưa cho bạn, “Đây nè.”
Nhìn vào gương mặt người con trai đang cười ngọt ngào, Tĩnh Vĩ vừa nhớ thương vừa đau xót…
……….
Tập đoàn Night.
Trong phòng Tổng giám đốc, người đàn ông sắc mặt lạnh tanh ngồi yên cạnh bàn làm việc.
Chết tiệt, Tô Tĩnh Vĩ!

Cô đang trốn hắn phải không?
Chẳng chịu đến công ty làm việc, điện thoại cũng không liên lạc được. Hắn đã gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, vậy mà một tin hồi âm cũng không có.
“Tổng giám đốc…” Trợ lý gõ cửa, có một hồ sơ quan trọng cần hắn ký tên.
“Cút!” Nhưng từ phía bên trong chỉ truyền ta một tiếng gầm nhẹ.
Trợ lý xanh mặt, từ khi nào Tổng tài trở nên như vậy? Có bao giờ thấy hắn để lộ cảm xúc đâu? Hôm nay là thế nào?
“Tổng giám đốc…” lát sau, trợ lý mở cửa bước vào.
“Đi ra ngoài!”
“Dạ Tổng giám đốc, có…” trợ lý khó xử nhìn Mục Kiệt Khắc, Tổng tài hôm nay thật đáng sợ!
Mục Kiệt Khắc nhún vai, chẳng thèm để ý, nghênh ngang đi vào.
“Cút, không ai được phép quấy rầy tôi!” Mạc Thần gầm nhẹ.
“Ai chọc đến cậu?” Mục Kiệt Khắc cười cười.
Hắn và Mạc Thần là hai trong tứ đại thủ lĩnh nổi tiếng.
Tổ chức Ám Dạ, trực thuộc tập đoàn Night, là tổ chức lớn mạnh nhất trong giới hắc đạo.
Chỉ cần nghe thấy tên Ám Dạ là đã sợ mất mật. Tứ đại thủ lĩnh: Mạc Thần, Mục Kiệt Khắc, Phàm Sâm, Jessica, trong đó Mạc Thần đứng đầu là lợi hại nhất. Mỗi một thủ lĩnh đảm nhận quản lý bốn khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc, mà phạm vi lãnh địa trải rộng toàn cầu!
Ở nước ngoài, gia tộc Milliampere Polaris ở Italy, gia tộc Scatter ở Anh quốc (hiện đã bị Ám Dạ giải quyết sạch sẽ tận gốc), gia tộc Lost in love ở Pháp...đều phải kính sợ Ám Dạ. Có thể đối đầu với tổ chức hắc đạo này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ gia tộc Phong Hỏa…

“Cậu tới làm gì?” Mạc Thần nhàn nhạt nhìn hắn.
Mục Kiệt Khắc nghĩ, qua nhiều năm như vậy, lúc này cũng thấy ông bạn này lạnh lùng, chưa bao giờ mất không chế, lần này biểu hiện hỉ nộ ái ố rõ ràng như vậy, đương nhiên là đến xem chuyện vui!
“Ai chọc cậu giận à?” Mục Kiệt Khắc cười cười, thấy Mạc Thần không thèm để ý, vẫn tiếp tục nói, “Nhiều năm trước, là vì một cô gái tên Nhã Tư, vậy hiện tại là ai? Cậu thử nói một chút xem?”
Mục Kiệt Khắc không sợ chết, nói tiếp, “Chắc không phải một người giống Nhã Tư đấy chứ?”
“Cậu biến đi!” Mạc Thần cau mày, ánh mắt sắc bén như muốn giết người đối diện.
“Cậu khỏi phải đuổi, tự tôi đi!”
Mục Kiệt Khắc chuẩn bị xoay người lại bị Mạc Thần gọi lại, “Cậu chờ một chút.”
“Ừ?” Mục Kiệt Khắc thắc mắc.
“Tôi đi!” Mạc Thần đứng dậy sải bước ra ngoài, hung hăng đóng cửa. “Đem tất cả hồ sơ cần ký tên vào đưa tên kia cho tôi!”
“Cái gì?” Mục Kiệt Khắc nhìn trợ lý ôm một đống giấy tờ đưa cho hắn, còn nói đây là tất cả những hồ sơ Tổng giám đốc chưa xử lý. Trong nháy mắt mặt Mục Kiệt Khắc đen lại, “Chết tiệt, dám quăng toàn bộ công việc ình xử lý sao?”
Tuy rằng tập đoàn Night cũng có một phần trách nhiệm của hắn. Nhưng cái tên Mạc Thần này thật là…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui