Từ quán ăn đi ra, cả hai đi đến bãi đậu xe, con hẻm nhỏ hơi tối vì thiếu ánh đèn.
“Tĩnh Vĩ, ngày đi đến công tay làm đi.” Mạc Thần nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?” Cô quay đầu nhìn hắn, chặm với đôi mắt dịu dàng.
Hắn hiện tại, có chút không giống bình thường, tự nhiên trở nên hiền lành như vậy?
“Em không phải đang cần việc làm sao?” Hắn nhìn cô.
“Cho nên anh định giúp em?” Tĩnh Vĩ cười một tiếng, “Ý tốt của anh em xin nhận, nhưng mà em vẫn muốn tự tìm công việc ình.”
“Vì sao? Chẳng lẽ tập đoàn Night không phù hợp tiêu chuẩn lựa chọn của em?”
“Không phải như vậy.” Tĩnh Vĩ thở dài, “Là..lý do riêng.”
“…”
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. “Anh không cần phải giúp đỡ em được không? Em thật sự không cần. Chúng ta…vốn là người xa lạ, cho nên về sau cũng sẽ không có cái gì xảy ra.”
“Tô Tĩnh Vĩ!” Hắn nghiêm mặt, “Chẳng lẽ bởi vì lời nói trước kia của anh?”
“Không, vì nguyên nhân khác. Bất quá, em nghĩ chúng ta cũng không cần gặp lại.”
Tâm không hiểu sao có chút rung động.
“Như thế nào? Em sợ sẽ yêu anh, phải hay không?” Mạc Thần nhìn cô.
“Không có!”
“Oh?”
“Em đã có người yêu.”
“Phải không?” Hắn bày ra vẻ mặt không tin, cứ như cô đang khoác lác.
“Em thật sự có người yêu, hơn nữa cũng rất thương em. Em không muốn gây hiểu lầm, cho nên chúng ta về sau đừng gặp lại.”
Lời nói này Tĩnh Vĩ thật sự không chắc chắn, không biết thế nào, nhưng chỉ cần đơn giản cây ngay không sợ chết đứng.
“Sợ hắn hiểu lầm cái gì?”
Hắn đưa tay theo thói quen vén tóc cô, “Hiểu lầm em thích anh phải không?”
“Anh nói bậy!” Tĩnh Vĩ tức giận. “Em mới không thích anh, người trong lòng em là…”
“Ai?” Mạc Thần vẫn như cũ, ánh mắt không gợn sóng sợ hãi, nhưng đáy mắt lộ ra một tia ganh tỵ.
Cô liếc hắn một cái, “Tại sao em phải nói cho anh biết?”
Hắn đến gần cô hơn, sau đó kéo cô vào trong lòng, đôi mắt đen sâu thẳm dịu dàng nhìn cô.
Trong con ngươi trong suốt kia hắn thấy chính mình. Một hình ảnh mờ nhạt, thiêu đốt lòng hắn. “Anh nghĩ là anh thích em.”
Môi của hắn đột ngột rơi xuống cánh môi của cô.
Lần nào cũng thế, không cho cô kịp suy nghĩ phản ứng.
Nụ hôn bá đạo chiếm lấy khoang miệng.
Càng lúc…càng nóng…
“Ưm ưm…” Tĩnh Vĩ dùng sức đẩy hắn ra.
Vừa xấu hổ, vừa tức giận, cô định cắn hắn một cái.
Nhưng chưa kịp thực hiện, Mạc Thần dứt khoát buông ra.
Cô nhóc này muốn cắn hắn?
“Em tin hay không?” Mặc Thần khẽ nhếch môi.
Tĩnh Vĩ vẫn còn ngây ngốc, trừng mắt hắn, không hiểu đang nói cái gì.
Hắn kiên nhẫn nói lại lần nữa, “Tĩnh Vĩ, anh nói anh thích em, tin hay không?”
Tĩnh Vĩ chà chà khóe môi, một giọt lệ rơi xuống, “Anh đùa giỡn như vậy vui vẻ lắm sao?”
“Anh có nói qua đây là đùa giỡn ư?”
“Vậy thì càng không được.” Tĩnh Vĩ trốn tránh ánh mắt hắn, cô chỉ muốn bỏ chạy.
Cô thề không nhìn thấy người đàn ông này nữa!
Nhưng mà bị hắn tóm được kéo lại, hắn lại cười, “Được lắm, Tô Tĩnh Vĩ, vậy thì cứ xem như nói đùa! Em không phải loại phụ nữ anh thích!”
Lời nói này có chút trái lương tâm. Hắn kỳ thật rất thích cô bởi vì…rất giống Nhã Tư [gú: Thần ca à, nỡ lòng nào hạ gục reader thế này? Đang yên đang lành nhắc tới Nhã Tư làm chi? >< Tức quá mà!]
“Anh thích phụ nữ thành thục khêu gợi!” Hắn liếc xuống cổ áo đánh giá cô.
“Anh…anh đừng làm loạn.” Tĩnh Vĩ lấy tay che lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Đúng vậy, căn bản cô nhóc không phải loại phụ nữ mà hắn nói!
Cuối cùng tới bãi đậu xe, Mạc Thần mở cửa, đưa mắt ra hiệu, ý bảo cô lên xe.”
“Đưa em tới trạm xe bus là được rồi, em tự về.”
“Đi xe công cộng?” Hắn nhướng mày.
Cô nhóc này, biết rõ đường đi sao?
“Em đang ở đâu? Anh đưa em về.”
“Không cần.”
“Cái gì?”
“Em tự đi về.” Tĩnh Vĩ ương bướng.
“Ở đâu, nói mau?” Mạc Thần vỗ nhẹ đầu cô, trên mặt lại không có một chút lạnh lùng vốn có.
Cô cảm thấy…hắn làm cho người khác có cảm giác vô cùng…thân thiết!
Vỗ vỗ trán, cô đang nghĩ cái gì thế này?
Trên đường trở về, cô nhóc nào đó lại muốn nghe nhạc, lần này hắn thản nhiên, “Em hát đi.”
Tiếng hát vang lên trong xe. Tĩnh Vĩ lại rơi vào trầm tư.
Tự trách chính mình lúc trước không nên
Tự trách sao không giữ anh ở lại
Vì cái gì rõ ràng yêu nhau, đến cuối lại chia ly
Có hay không chúng ta vẫn luôn lưu luyến trong lòng…
Có ai biết ta lại gặp nhau trong biển người
Vận mệnh an bài luôn làm người khó xử
Những năm qua luôn thiếu một người tồn tại
Mà em dần hiểu lòng anh vẫn không đổi thay…
Có bao nhiêu yêu thương trở lại
Có bao người nguyện ý đợi chờ
Có ai hiểu quý trọng sẽ không chia ly
Có thể hay không trở lại
Một lần nữa cùng anh nói yêu thương…
……………
Tĩnh Vĩ nghĩ tới Mục Triết Thiên, rất nhiều lần cô nghĩ nếu như anh không rời đi, nếu như không phải di dân, nếu như…nếu như cô hiểu được phải giữ anh lại, giờ sẽ như thế nào?
Anh có thể hay không vì cô mà ở lại?
Tĩnh Vĩ ngây ngốc lắc đầu, cô biết mình sẽ không nói vậy…
Cho tới nay cô không có lòng tin cùng dũng khí đem người cô yêu ở lại bên cạnh.
Một năm nhiều kỷ niệm vui vẻ ngọt ngào. Cô cảm giác mình là người con gái hạnh phúc nhất.
Có Mục Triết Thiết bên cạnh không biết cô sẽ có bao nhiêu cô gái ghen ghét cùng hâm mộ. [gú: một Thần ca là đủ cho tỷ bị truy đuổi rồi, ko cần đến nam phụ đâu; MT ***hất mặt lên trời***]
Bên cạnh anh cô không còn lo lắng, vô tư vô lự hưởng thụ tất cả ngọt ngào.
Nụ hôn đầu tiến ấy…khiến cô không cách nào quên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...