Mạc Thần trừng mắt nhìn Tĩnh Vĩ, tròng mắt nổi lên những tia đỏ. Cô cảm thấy có chút sợ hãi, liếm cánh môi khô khốc, lắp bắp nói, “Anh…hẳn là có tâm sự khó nói?” Tĩnh Vĩ khẳng định trực giác của mình không sai.
“Ôi đau…anh làm đau tôi.”
Đôi mày thanh tú khẽ chau lại, Tĩnh Vĩ bị Mạc Thần nắm chặt vai vô cùng đau nhức. Không ngờ hắn lại dùng lực mạnh như vậy, mà dường như không có ý định buông ra.
Tỉnh Vĩ thật sự rất đau…người đàn ông này nhìn cô bằng đôi mắt xa xăm, lạnh lẽo...Cô cũng nhìn lại hắn với đôi mắt trong veo của mình.
Dung mạo, thanh âm của người con gái này, ngay cả đôi mắt trong suốt kia…vì cái gì lại giống cô ấy đến vậy…vì cái gì…
Tô Tĩnh Vĩ bị Mạc Thần nhìn làm ất tự nhiên. Cô ho nhẹ một cái giảm bớt lúng túng.
“Bởi vì ánh mắt cô trong suốt.”
“Hả?”
Mạc Thần bất ngờ buông tay, hờ hững nói một câu. Tô Tĩnh Vĩ ngơ ngác không hiểu lời nói vừa rồi.
Bởi vì mắt trong suốt? Chỉ vậy thôi mà hắn chịu giúp cô? Thật sự là…không tưởng tượng nổi.
Tĩnh Vĩ yên lặng đi theo phía sau Mạc Thần, không ngăn nổi tò mò nhìn chung quanh nơi xa hoa này. Trước kia cô đã từng thấy những khu dân cư cao cấp, nhưng được trực tiếp đến một nơi đẹp như tiên cảnh thế này là lần đầu nha!
Trong không khí trần ngập hơi thở nhàn nhạt của hoa cỏ. Gió đêm lướt qua, thổi nhẹ mái tóc mềm mượt của cô, những giọt nước mắt cũng đã khô từ lúc nào…
“Chỗ đó đẹp quá!”
Phía xa là một đài phun nước lớn với những cột nước mạnh mẽ phun lên tạo bọt trắng xóa. Những ngọn đèn lung linh trong đêm khiến cả không gian trở nên kỳ ảo, ánh đèn chiếu rọi nhuộm vào bọt nước đủ loại màu sắc sặc sỡ.
Những giọt nước li ti rơi xuống đọng lại trên mái tóc mềm mại của Tĩnh Vĩ, cô còn cảm nhận sự mát lạnh của chúng khi bàn chân trần bước đi trên thảm cỏ non.
“Đẹp quá.” Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào. Tĩnh Vĩ không kìm lòng được chạy về phía đài phun nước.
“A!” Tĩnh Vĩ bất ngờ la thất thanh.
“Coi chừng!” Mạc Thần lao tới nắm lấy tay, nhanh chóng kéo Tĩnh Vĩ ôm vào lòng. Một tay nhẹ nhàng đỡ lên lưng cô, trong con ngươi sâu thẳm lãnh đạm thoáng lên ánh nhìn tức giận. Còn có…sự hoảng hốt!
“Không sao chứ?” Mạc Thần cứng ngắc hỏi.
“Tôi…khụ...” Làm sao có thể? Hắn lại hoảng hốt? Không phải bọn họ chỉ vừa mới quen thôi sao?
Tuy rằng Tĩnh Vĩ không có việc gì, nhưng bị ôm quá gấp, cô… “Tôi khó thở.”
“…”
“Anh buông tôi ra là được.”
Mạc Thần lập tức thả tay ra, xoay người nghiêm túc ra lệnh, “Đi theo tôi, đừng chạy lung tung.”
“Vừa rồi là cái gì vậy?” Tĩnh Vĩ không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Nơi này xây dựng nhiều mật thất cài bẫy rất nguy hiểm, nếu cô không muốn chết thì ngoan ngoãn đi sát bên tôi.”
“Hả…mật thất? Bẫy?” Trời ơi chính xác thì cô đang ở nơi nào? Thật kỳ quái.
“Vậy tôi…tôi không thể tới đó xem một chút sao?” Cô rất muốn xem mà. Bởi vì chỗ đó thật là đẹp!
“Không thể!” Mạc Thần nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt phức tạp nhìn Tĩnh Vĩ.
Cuối cùng Tĩnh Vĩ chỉ dám im lặng đi phía sau. Cô không dám chạy lung tung nữa, nhỡ may gặp thêm cái bẫy nào nữa thì…dù sao cô còn yêu đời lắm, ba ba và bà nội vẫn còn chờ cô ở nhà.
Có điều cô thật không hiểu, một nơi đẹp như vậy vì cái gì lại có mật thất đặt bẫy?
Nhưng trông người đàn ông này rõ ràng không giống như đang nói đùa.
“Thiếu gia, cậu đã trở lại.” Vừa đến cửa liền có người cung kính đứng trước mặt. Đó là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, bà kinh ngạc nhìn Tĩnh Vĩ.
Cẩn thận quan sát, cô gái này toàn thân đầy máu…Haiz, nhất định sẽ vất vả đây. Bà khẽ thở dài, cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, hẳn là bà thường nhìn thấy máu tanh.
“Chuẩn bị phòng cho cô ấy.” Mạc Thần nhàn nhạt căn dặn.
Tô Tĩnh Vĩ được đưa đến một căn phòng lớn trang trí toàn gam màu trắng đen nhưng lại rất sạch sẽ. Đúng là ngay cả cách bày trí cũng khiến người ta rét run.
“Xin hỏi nơi này là chỗ nào?” Tĩnh Vĩ lễ phép hỏi.
Người phụ nữ đem chăn mền sắp xếp cho cô. Ngón tay chỉ đâu là toilet, đâu là phòng tắm, còn tỉ mỉ chuẩn bị nước nóng cùng quần áo cho cô. Từ đầu đến cuối chưa từng trả lời câu hỏi của Tỉnh Vĩ.
“Có thể cho tôi hỏi một chút, đây rốt cuộc là nơi nào ạ?”
Cạch! Người phụ nữ đi ra ngoài, đóng cửa lại. Vẫn không trả lời cô.
Tĩnh Vĩ ngắm nghía đánh giá căn phòng, âm thầm thở dài một tiếng. Bàn tay nhỏ bé mở cửa phòng tắm. Cô hơi lo lắng. Chắc không phải vừa trốn khỏi hang sói lại lọt vào hang ổ xã hội đen đấy chứ? [ haha chị đoán chính xác rùi đấy]
Khi nhìn thấy bồn tắm thật lớn, nhất là trong đó đầy nước ấm cùng những cánh hoa hồng ngát hương, Tĩnh Vĩ vui mừng chạy đến. Chắc là người phụ nữ vừa rồi đã chuẩn bị cho cô. Tĩnh Vĩ đưa tay chạm vào nước, quả thật rất ấm áp. Rất thoải mái nha!
Cô nóng lòng liền đưa tay cởi nút áo. Ngước mắt nhìn về phía cửa, Tĩnh Vĩ vỗ nhẹ sau gáy.
Thật đãng trí ! Đi tắm mà không đem quần áo theo, lại còn chưa đóng cửa phòng tắm nữa.
Tĩnh Vĩ vội chạy ra ngoài, xác định đã khóa chặt cửa, cô ôm quần áo đi vào phòng tắm, khép cửa lại.
Cô muốn tắm rửa thật sạch sẽ. Được ngâm mình trong bồn nước ấm với hoa hồng như vậy là lần đầu tiên nha.
Bàn chân nhẹ nhàng bước vào, từ từ nằm ngửa trong bồn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được hiện lên vẻ hưng phấn, “Thật thoải mái quá…”
Làn nước ấm áp nhẹ nhàng dỗ dành làn da trắng ngần mịn màng. Cánh hồng đỏ thắm mang hương thơm thoang thoàng ngây ngất lòng người, hương vị quyến rũ làm cho cô say mê. Tĩnh Vĩ cầm lấy một cánh đặt lên môi…
Sau khi tắm sạch sẽ, rửa sạch máu tanh trên người khiến cô thật dễ chịu. Tĩnh Vĩ đứng trước gương nhìn lại cơ thể có chút sưng lên. Trên người, trong miệng đã không còn cái mùi buồn nôn của lão già chết tiệt kia. Cô chà rữa kỹ lưỡng những thứ dơ bẩn làm cho da ửng đỏ.
Tĩnh Vĩ mặc một cái áo ngủ tơ tằm sang trọng, lớp vải mỏng manh bao lấy cơ thể mảnh khảnh, tôn lên dáng vẻ yêu kiều. Làn da trắng mịn như sữa, gương mặt mộc không trang điểm lúc này tựa như đóa sen chớm nở.
Tĩnh Vĩ nhìn chính mình trong gương, thoáng ngẩn người. Đã nhiều năm rồi cô không để tâm chăm sóc bản thân. Ngay cả thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi cũng không có được, huống chi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...