Tĩnh Vĩ đứng trước cửa Ám Dạ, hành lý cồng kềnh bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, mà giờ phút này Tĩnh Vĩ bất động.
Cô không nói lời nào, mặc kệ bảo vệ có khuyên can thế nào cô vẫn im lặng.
Mà bọn họ không thể đuổi cô đi.
Thiếu gia cùng cậu West đều không có ở đây, họ phải xử lý cô gái này thế nào đây?
Bảo vệ nửa ngày vẫn kiên quyết không cho cô đi vào.
Tổ chức Ám Dạ làm sao tùy tiện để người lạ ra vào? Không có chỉ thị, căn bản không một ai được đặt chân vào trong.
Tĩnh Vĩ cứ đứng đó, gương mặt tiều tụy hơn trước, đôi môi một chút sắc hồng cũng không có.
Thân thể cứ như thế co rút trước Ám Dạ.
Điện thoại di động không ngừng vang lên rồi tắt, Tĩnh Vĩ ngơ ngác, nước mắt ứa ra, vài giọt nước mắt rơi xuống màn hình.
Là Tề Kỳ gọi đến!
Đáy lòng rốt cuộc cũng có một chút ấm áp, thì ra trên thế giới này không phải cô không còn ai, ít nhất vẫn còn người bạn tốt Tề Kỳ.
Một người bạn thật lòng quan tâm cô.
Bàn tay run rẩy nhắn cho Tề Kỳ một tin nhắn, “Mình không sao, sẽ đáp ứng ba sống thật tốt!”
Điện thoại di động hết pin tắt ngắm, màn hình thoáng trở nên đen ngòm.
……………
Tĩnh Vĩ lẳng lặng ngồi không nói tiếng nào, cô không biết mình ngây ngốc ở đây bao lâu.
Bào vệ không đành lòng nhìn người con gái tội nghiệp trước cửa, cô gắng đỡ cô dậy.
“Bằng không nói vú Trương dẫn cô ấy vào, dù sao cô ấy cũng từng vào trong Ám Dạ với thiếu gia.” Một người bảo vệ nói.
“Sao được? Không có Thiếu gia cho phép, không thể để bất kì ai vào trong.” Người khác cương quyết, “Nếu có chuyện gì chúng ta làm sao gánh nổi?”
“Nhưng bộ dạng cô ấy…” Thật đáng thương! Bảo vệ không nói được ba chữ kia.
Cho dù là ai nhìn một người con gái khóc thương tâm, thân thể co rút một góc, gương mặt tiều tụy, bất động không nói tiếng nào, cứ như bất lực tuyệt vọng đều sẽ có một chút đồng cảm.
Mặc dù bọn họ đã thấy và tiếp xúc không ít máu tanh!
“Tiểu thư, cô đứng lên vào ngồi chỗ này đi!”
Bảo vệ lấy một cái ghế cho Tĩnh Vĩ. Cô chỉ một mực lắc đầu.
“Vậy có đói bụng không? Hay để chúng tôi lấy chút gì cho cô ăn tạm?” Bảo vệ lại đem cơm đến trước mặt, cố gắng khuyên nhủ cô ăn một ít, đã qua vài giờ chắc hẳn cô cũng đói rồi.
Tĩnh Vĩ cũng chỉ lắc đầu!
Cô không cảm thấy có vị giác, một chút cũng ăn không vô, giờ chỉ đắm chìm trong thương tâm mất đi ba và bà nội, hoàn toàn không kìm chế mà tách biệt với mọi thứ xung quanh…
Tâm vẫn đau như bị xé rách. Tĩnh Vĩ hoài nghi nếu nước mắt cứ rơi thế này, có khi nào cô sẽ mù hay không?
Tĩnh Vĩ như con búp bê vải mà thất thần trước cửa Ám Dạ.
Phải làm sao bây giờ? Đuổi cô ấy đi? Không có khả năng!
Bão vệ sốt ruột tìm đủ mọi cách liên lạc với Thiếu gia và cậu West.
Rất lâu sau đó, bọn họ rốt cuộc cũng liên lạc được với West!
Tĩnh Vĩ được đưa vào bên trong Ám Dạ.
………………..
Nước Anh xa xôi, trong quán rượu, Mạc Thần ngồi trên ở ghế sô pha, trên bàn trà bày rượu vang đỏ cao cấp nhất. Hắn cầm ly rượu trên tay, ánh mắt vẫn ảm đạm như thường lệ.
“Thiếu gia…” West mở cửa bước vào.
“Chuyện thế nào?” Mạc Thần không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.
“Người đã bắt được, hơn nữa cũng khai báo tất cả, thông tin có nói ba ngày sau người của bọn họ sẽ đến đây, nhất định có câu trả lời thỏa đáng.”
“Ừ.”
“Thiếu gia, còn một việc…”West phân vân nhìn Mạc Thần.
“Nói đi.”
“Thiếu gia, cô gái đêm trước đi cùng ngài, hôm nay lại đến tìm. Nghe bảo vệ nói trông cô ấy có chút khác thường. Bọn họ không biết có thể cho cô ấy vào trong Ám Dạ hay không nên muốn hỏi ý kiến ngài.”
Tô Tĩnh Vĩ sao?
Trong đầu Mạc thần hiện ra khuôn mặt ngượng ngùng, chủ động nhón chân tặng cho hắn một nụ hôn.
“Thiếu gia…ngài xem…”
Mạc Thần đứng lên tiến lại cửa sổ. “Đưa cô ấy vào đi…Cứ để cô ấy ở lại trong phòng tôi.”
West kinh ngạc, đưa đến phòng thiếu gia?...Hình như ngoại trừ người con gái ngày trước, chưa từng có ai được ngài đưa vào trong.
Vậy…cô gái này, có phải hay không được Thiếu gia xem như đặc biệt?
………………..
Tĩnh Vĩ được đưa vào phòng Mạc Thần.
Vú Trương nhìn cô, tóc rối tung, đôi mắt sưng húp, gương mặt tiều tụy tái nhợt, nước mắt còn chưa khô hết. Cả quần áo trên người dính đầy bụi, tay vẫn nắm chặt hành lý không chịu thả ra. Ánh mắt vô hồn, thất thểu bước đi, kiên quyết không để ai dìu bước, lảo đảo chựt té xuống bất cứ lúc nào.
Vú Trương thở dài một tiếng, lấy quần áo sạch sẽ thay cho Tĩnh Vĩ, “Tôi đi chuẩn bị nước, tiểu thư một chút cho thoải mái…”
Tĩnh Vĩ ngã ngồi xuống, vú Trương hoảng hốt la lên.
Tĩnh Vĩ tựa vào mép giường, vú Trương vội vàng đỡ cô lên, giọng nói Tĩnh Vĩ yếu ớt, “Xin vú cho con được ở một mình được không?”
Vú Trương bất đắc dĩ thở dài, lui ra ngoài đóng cửa lại.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại cô.
Cho đến khi sắc trời tối đi, lại một đêm nữa đến…
Vú Trương đẩy cửa vào, vẫn nhìn thấy Tĩnh Vĩ ngồi dựa vào mép giường không nhúc nhích. Từ lúc bà nhìn thấy cô vào đây ra sao thì giờ vẫn không khá hơn.
Sàn nhà lạnh lẽo cũng không có cảm giác gì.
Vú Trương chạy lại đỡ cô, Tĩnh Vĩ gạt tay bà, “Không, vú để con một mình.”
“Nhưng mà…sàn nhà rất lạnh!” Vú Trương kiên trì dìu cô.
“Xin vú để con được yên tĩnh.” Giọng nói run run như muốn khóc lần nữa.
Vú Trương không còn cách nào khác đành gọi thêm hai người đến nhất định đưa cô lên giường nằm. Bà lại lấy đồ ăn nhưng cô không hề động đến.
Không ăn không uống, chỉ nằm bất động. Mặc kệ vú Trương khuyên bảo cô vẫn tuyệt thực.
Rốt cuộc mệt mỏi hôn mê. “Ba ơi…bà nội…” Cô không ngừng gào lên gọi , “Đừng, đừng bỏ con…ba, bà nội…”
Làm ơn đừng đi!
Cô mê man không tỉnh lại, nếu như không kêu lên như vậy nhất định người không biết sẽ tưởng cô không đã chết.
Vú Trương đành gọi bác sĩ truyền dịch cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...