Đây là lần thứ ba Tĩnh Vĩ tìm đến Ám Dạ, cô không thể báo cảnh sát, nếu không Tề Kỳ và ba cô sẽ gặp nguy hiểm.
Mà lúc này, người duy nhất cô có thể nhờ giúp đỡ chính là hắn!
“Cầu xin các anh, có người rất cần cứu mạng, tôi cần phải gặp Thiếu gia. Hay là các anh có thể cho tôi số điện thoại cũng được!”
Đám vệ sĩ Ám Dạ liên tục lắc đầu. “Tiểu thư, không phải chúng tôi không muốn giúp cô, nhưng mà Thiếu gia thật sự không có ở đây. Số điện thoại của Thiếu gia chúng tôi không được phép biết.” Bọn họ khuyên can, “Tiểu thư cứ trở về đi.”
Người con gái này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với Thiếu gia vậy? Bọn họ nhớ rõ đêm trước Thiếu gia ôm cô đi vào trong biệt thự. Cho nên bọn họ không dám đắc tội với cô.
“Vậy làm ơn cho tôi gặp vú Trương cũng được!” Tĩnh Vĩ van nài, ít nhất vú Trương có thể biết cách liên lạc với hắn.
“Tiểu thư, như vậy cũng không ích lợi gì! Cô nên đi đi.”
Tĩnh Vĩ nóng ruột, nghĩ đến Lăng Vũ có thể gây bất lợi cho ba cô và Tề Kỳ. Tim cô như thắt lại. “Thật sự không có cách liên lạc với Thiếu gia sao?”
“Có chuyện gì vậy?” West từ trong Ám Dạ đi ra, nhìn cô gái đang làm loạn trước cổng.
“Dạ…vị tiểu thư này muốn gặp Thiếu gia, nhưng mà chúng tôi đã nói là Thiếu gia hiện tại không có ở đây rồi.”
“Chẳng lẽ thật sự không liên lạc được sao?” Tĩnh Vĩ tuyệt vọng nhìn về phía West.
Hắn nhìn Tĩnh Vĩ, có cảm giác rất quen, hình như là gặp ở đâu rồi…Hắn vừa nhớ ra, đây là cô gái đêm trước.
“Cô tìm Thiếu gia có việc quan trọng lắm sao?”
“Đúng vậy.” Tĩnh Vĩ gật đầu liên tục, “Thật sự rất quan trọng, người nhà cùng bạn tôi đang gặp nguy hiểm…Tôi…”
Tĩnh Vĩ biết là không nên đến làm phiền hắn, nhưng mà…ngoài hắn ra cô còn biết trông cậy vào ai?
Ba cô cùng Tề Kỳ đang gặp nguy hiểm, mà thời gian cô có quá ít, nhiều nhất một giờ đồng hồ nữa cô phải tới chỗ Lăng Vũ.
Cô không thể báo cảnh sát, nếu không tên Lăng Vũ tàn nhẫn kia sẽ hại đến họ.
Nhưng mà, Tề Kỳ đang ở đó, Lăng Vũ sẽ thật sự buông tha cho cô ấy sao? Cô hoàn toàn không tin tưởng hắn. Cho nên cô không thể mạo hiểm.
Mà Thiếu gia…cô thậm chí còn không biết tên hắn…hắn sẽ chịu giúp cô sao?
“Được, cô chờ một chút!” West nghĩ tốt nhất cứ gọi điện cho Thiếu gia.
Tĩnh Vĩ không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, mà West cũng chỉ đáp nhẹ hai tiếng rồi cúp điện thoại.
“Hắn nói thế nào? Có thể giúp tôi không?”
“Đi thôi!” West nhìn Tĩnh Vĩ nhàn nhạt nói.
“Đi…” Tĩnh Vĩ giật mình.
“Cô không phải muốn cứu người nhà và bạn mình sao?”
“Đúng là vậy…nhưng mà chỉ có mình anh thôi hả?”
“Lên xe trước.”
Tĩnh Vĩ lên xe, tóm gọn sự việc cho West nghe qua. Hắn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, Tĩnh Vĩ chỉ nghe được hắn đề cập đến địa chỉ bệnh viện cùng số phòng bệnh ba cô nằm.
Chiếc xe chạy nhanh hơn bình thương, hướng về nhà Tề Kỳ.
West ra hiệu cho cô lên trước.
Tĩnh Vĩ hít một hơi sâu, dùng sức gõ cửa nhà Tề Kỳ.
“Ai?” Một tiếng quát khẽ bên trong.
“Tôi…Tĩnh Vĩ…”
Một người đàn ông mở cửa, nhìn trái nhìn phải, xác định không thấy ai khả nghi đi theo liền đưa Tĩnh Vĩ vào.
“Không có vấn đề.” Hắn báo cáo với Lăng Vũ.
Tĩnh Vĩ nhìn thấy Tề Kỳ bị trói lại, hơn nữa miệng còn bị dán băng dính, đầu tóc cô rối tung, hẳn là cô đã kịch liệt chống cự.
Vừa nhìn thấy Tĩnh Vĩ, Tề Kỳ ú ớ kêu to, lắc đầu nguầy nguậy. Tĩnh Vĩ biết Tề Kỳ muốn nói gì, cô tự trách bản thân làm liên lụy đến người bạn tốt.
Cô thật sự rất áy náy! Nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Lăng Vũ, tôi đã tới, anh mau thả cô ấy ra.”
Lăng Vũ nhìn Tĩnh Vĩ, tới gần cô cười tà mị, “Thả cô ta? Haha…” “Tô Tĩnh Vĩ, lát nữa tôi muốn cả hai phải đền bù thật tốt tổn thất của đại thiếu gia đây...” Ánh mắt đục ngầu nhìn hai người.
Quả nhiên, tên Lăng Vũ này sẽ không giữ lời hứa!
Tĩnh Vĩ bị hai người đàn ông lôi đến giường, hung hăng đẩy cô nằm lên. Tề Kỳ vẫn bị trói chặt, quần áo bị một tên kéo xộc xệch.
“Đem con bé kia lên giường.” Lăng Vũ nhìn Tề Kỳ, ra lệnh cho đám thuộc hạ.
“Vô sỉ!” Tĩnh Vĩ gắt lên.
“Vô sỉ…” Lăng Vũ cười lạnh, “Tốt, tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là vô sỉ.”
Hắn nhanh chóng đè lên người Tĩnh Vĩ.
“Không, tôi không muốn…”
“A!” Lăng Vũ thét lên một tiếng thảm thiết, hắn quay đầu lại, lần nữa kêu lên thất thanh.
Là West!
“Anh đến rồi!” Tĩnh Vĩ mừng rỡ, gấp gáp đứng dậy chạy đến chỗ Tề Kỳ.
“Tề Kỳ!”
“Tĩnh Vĩ!”
Trong căn phòng lại vang lên tiếng thét thảm thiết, nhưng gã có mặt tại đó nhanh chóng gục xuống.
West, thủ hạ đắc lực của Mạc Thần, không cần đến năm phút đã xử lý không sót một ai, tất cả đều không còn cử động được nữa. Chỉ còn lại tiếng khóc than!
Ngay sau đó vài người đàn ông cao lớn đi vào, nhìn West cung kính.
“Đem những người này giải quyết đi.” West thản nhiên nói.
Tĩnh Vĩ áy náy nhìn Tề Kỳ, “Thật xin lỗi, tất cả đều do mình liên lụy cậu.”
“Đã là bạn tốt thì đừng nói như vậy. Tĩnh Vĩ, cậu nói ình rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Cô đem toàn bộ sự việc mấy ngày qua kể cho Tề Kỳ, quả thật mọi thứ giống như nằm mơ, nhưng mà đây là sự thật!
“Không ngờ cậu gặp nhiều chuyện như vậy.” Tề Kỳ ôm Tĩnh Vĩ, “Cậu…” Mắt cô ngấn lệ. “Không ngờ có một ngày Suzuki lại là Mục Triết Thiên ấy, cậu định buông xuôi tất cả với hắn sao?”
“Nếu không thì có thể thế nào…” Tĩnh Vĩ cười gượng.
“Hai người sáu năm không gặp, tại sao có thể như vậy buông tha…” Tề Kỳ đau xót, “Chẳng lẽ hắn là đại minh tinh, cậu liền tự ti? Tĩnh Vĩ, đừng bỏ cuộc, đi tìm hắn đi.”
Tề Kỳ suy nghĩ, “Cậu dọn nhà, cả điện thoại cũng thay đổi, nói không chừng sáu năm qua hắn không thể tìm được cậu. Bây giờ đã biết tin tức về hắn, như vậy cậu phải tự tìm đến hắn.”
“Đừng nói…” Nhắc tới Mục Triết Thiên, lòng của cô đau nhói. Chẳng phải hắn đã có bạn gái sao? Đó không phải là Mộc Thuận tiểu thư xinh đẹp kia sao?
“Tĩnh Vĩ, những người vừa rồi, bọn họ có phải là…người của vị Thiếu gia cậu nhắc tới không?
“Ừ.” Tĩnh Vĩ nhẹ nhàng đáp, “Mình không biết rốt cuộc hắn là ai…nhưng mà… trực giác nói ình biết hắn không phải người xấu.” Tĩnh Vĩ ngưng lại, hít một cái, “Mình nợ hắn.”
“Cậu sẽ không định dùng thân báo đáp đấy chứ?” Tề Kỳ trêu ghẹo, “Mình cho cậu biết, cậu chỉ cần tìm Mục Triết Thiên, hắn hiện tại là một đại minh tinh, đừng nói là một trăm vạn, ngay cả một ngàn vạn ta nghĩ đối với hắn đều chỉ là một con số nhỏ. Giá trị con người hắn bây giờ cậu biết bao nhiêu không? Mình nghe nói là chỉ cần ra mặt quay một quảng cáo là đã có cả ngàn vạn!”
“Tề Kỳ cậu có bị thương không?” Tĩnh Vĩ cắt ngang, lo lắng nhìn gương mặt vẫn còn nước mắt của bạn tốt, lúc này hình như quên mất sợ hãi.
“Ừ mình không sao. Phải công nhận là sức khỏe của mình rất tốt.”
“Tề Kỳ thật xin lỗi.”
Cốc một cái, Tề Kỳ gõ lên đầu Tĩnh Vĩ, “Là bạn tốt, cậu đừng liên tục xin lỗi mình. Bây giờ mình chỉ muốn tắm rửa một cái. Trên người…thật bẩn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...