Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử


Tĩnh Vĩ không chờ điện thoại của tập đoàn Night. Hai ngày sau cô nhận được cuộc gọi của Tề Kỳ. “Tĩnh Vĩ, cậu…cậu đừng tới!”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “chát”, Tề Kỳ bị ai đó hung hăng tát một bạt tai.
“Tề Kỳ!” Tĩnh Vĩ cảm thấy nghi ngờ.
“Đừng tới đây Tĩnh Vĩ!” Tề Kỳ cố gắng hét vào điện thoại.
“Xú nữ nhân!” Một tiếng gầm lên giận dữ, ai đó đoạt lấy điện thoại, “Tĩnh Vĩ, cô được lắm, dám báo cảnh sát bắt tôi!”
Làm hại hắn, một đại thiếu gia từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu bị mất mặt như vậy. Lúc Lăng lão gia cho người đưa hắn về, đã mắng hắn một trận.
Hắn chưa từng xấu hổ nhục nhã như thế.
“Lăng Vũ, anh không được làm hại Tề Kỳ!” Tĩnh Vĩ không nghĩ tới hắn dám bắt cóc Tề Kỳ trả thù cô.

“Nhìn kỹ thì người phụ nữ này không tồi, mặc dù so với cô vẫn kém một chút, nhưng mà…”
“Anh không được động đến Tề Kỳ!” Tĩnh Vĩ hét to.
“Vậy thì phải xem cô thế nào đã.” Lăng Vũ cười lạnh.
“Anh muốn thế nào?”
“Cô lập tức tới chỗ tôi. Tĩnh Vĩ, nếu cô dám báo cảnh sát lần nữa…tôi không hứa bạn của cô có bình an trở về hay không…Với cả đừng đủa giỡn tôi, Tĩnh Vĩ cô nên nhớ ba cô vẫn ở bệnh viện...Cứ thử báo cảnh sát đi, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
“Được!” Tĩnh Vĩ cố gắng bình tĩnh, “Lăng Vũ, mục tiêu của anh là tôi, tuyệt đối không được động đến cô ấy!”
“Tĩnh Vĩ cậu đừng tới!” Tề Kỳ ra sức hết lên.
Cô bị trói chặt toàn thân, trong phòng có đến năm gã đàn ông cao to. Cầm đầu bọn họ là Lăng Vũ, nghe tiếng Tề Kỳ, hắn quay lại tát mạnh vào mặt cô. “Xú nữ nhân, câm miệng cho tôi!”

“Lăng Vũ anh đừng đánh cô ấy!” Tĩnh Vĩ nắm chặt tay, toàn thân cô khẽ run lên vì tức giận.
Lăng Vũ tên ác độc này…
Hắn nở nụ cười đắc ý, dám cùng hắn đối đầu? Cho tới giờ thứ gì hắn muốn đều thuộc về hắn.
“Tĩnh Vĩ, trong vòng hai mươi phút phải xuất hiện trước mặt tôi, nếu không…”
Hắn chưa kịp nói xong, liền nghe được tiếng Tĩnh Vĩ hét lên, sau đó là tiếng điện thoại rớt xuống lăn trên cầu thang.
“Này….này…Tĩnh Vĩ, cô làm cái gì vậy?” Lăng Vũ mất kiên nhẫn.
Tĩnh Vĩ nhanh trí làm cho giọng nói yếu ớt, “Tôi…tôi vừa rồi vì cuống lên…cho nên…trợt chân trên cầu thang, té xuống…tôi đau quá…”
“Cô đang làm cái gì?”
“Ôi toàn thân tôi đau quá…Lăng Vũ…anh…anh cho tôi thêm thời gian….tôi nhất định sẽ mau qua đó.” Tĩnh Vĩ hít vào, “Chỉ là…hiện giờ tôi di chuyển khó khăn mới ra ngoài gọi xe được…khụ khụ…”
“Cô thật phiền toái, mau lên!”
“Được được…tôi sẽ cố gắng hết sức.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui