Tĩnh Vĩ từ đồn cảnh sát đến thẳng hộp đêm, thu dọn đồ đạc cùng điện thoại di động về nhà. Hơn nữa cô còn xin từ chức.
Sau chuyện tối hôm đó, cô không muốn tiếp tục công việc nguy hiểm, dễ dàng bị người khác làm nhục thế này. Huống chi, năng lực cùng kinh nghiệm làm việc hiện tại của cô có thể xin vào một công ty tốt hơn, như vậy cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Trước mắt, tiền thuốc men cho ba phải làm thế sao đây? Cô biết đi đâu kiếm được số tiền khổng lồ như vậy?
Di động trong túi vang lên, là mẹ kế gọi tới. Vốn cô định không nghe, nhưng nghĩ đến ba còn nằm trong bệnh viện nên lại bắt máy.
“Tĩnh Vĩ, mày mau về nhà nhanh lên.” Lời nói của mẹ kế nghe qua rất đáng tin.
“Về nhà?” Tĩnh Vĩ nghi ngờ, “Ba không phải còn nằm ở bệnh viện sao?”
Mẹ kế hừ lạnh một tiếng. Con nhỏ ngốc này, hiếu thuận mà vậy hả? Cho dù ở bệnh viện thì làm sao? Không có tiền trị liệu, ông ấy cũng sẽ chết.
Bà không thể nhìn ông chết được. Bởi vì bà thật sự yêu thương ông, nên mới đi theo tới tận bây giờ.
Bà sớm yêu ông, từ trước khi mẹ Tĩnh Vĩ xuất hiện. Nhớ tới người phụ nữ ấy, trên mặt mẹ kế đầy vẻ hận thù.
Được thôi, nếu người đàn bà ấy sớm ra đi như vậy, thì cứ để con gái của bà ta trả nợ.
“Ba mày đã về nhà. Tĩnh Vĩ, mày mau quay về đi, ba mày muốn gặp mày đó!” Giọng nói của mẹ kế nghe rất thương tâm.
Tô Tĩnh Vĩ cảm giác sợ hãi, về nhà…sẽ không có chuyện gì chứ?
“Vì sao ba về nhà mà không ở bệnh viện?”
“Là ông ấy cố ý đòi về, chúng ta đã khuyên can đủ điều mà không được, mày mau về nhà đi!”
Tĩnh Vĩ lập tức đón xe taxi nhanh chóng về nhà. Trên đường vì quá sốt ruột, cô cứ luôn miệng thúc giục tài xế chạy nhanh hơn nữa, hi vọng có thể về kịp.
Đến nhà gõ cửa, mẹ kế nhanh chóng ra mở.
“Mẹ, ba tôi làm sao rồi?” Dù không phải mẹ ruột, nhưng dù sao cũng là vợ của ba, Tĩnh Vĩ vẫn lễ phép gọi tiếng mẹ.
Cô không kịp đợi câu trả lời, vội vã chạy vào phòng ba. Sau lưng bỗng có tiếng đóng cửa mạnh.
“Mẹ, mẹ đi đâu?”
Tĩnh Vĩ không thấy bóng dáng ba đâu, mà cửa nhà cũng bị mẹ kế khóa trái.
Bên trong phòng tắm, một người đàn ông quấn khăn tắm nghe được Tĩnh Vĩ đang kêu gào, liền nở nụ cười thâm hiểm. Hắn đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. “Người đẹp, lại gặp nhau rồi.”
Khuông mặt người đàn ông thon gầy, nhìn Tĩnh Vĩ bằng đôi mắt thèm khát không che dấu.
“Lăng Vũ?” Tĩnh Vĩ giật mình, “Anh tại sao lại ở đây?”
“Em không thích sao?” Lăng Vũ đi tới, thân hình cao lớn vây lấy cô.
Bàn tay vỗ vỗ một bên má Tĩnh Vĩ, nham hiểm nói, “Tô Tĩnh Vĩ, mẹ kế của em đã đem em tặng cho tôi. Hôm nay, em là người phụ nữ của tôi.” Hắn cười tà mị, “Em phải ngoan ngoãn nghe lời, tôi cao hứng không chừng sẽ cho em thêm tiền.”
Tĩnh Vĩ như bị trăm mũi dao đâm vào tim. Cô bị bán…bị mẹ kế bán sao?
Lăng Vũ nói tiếp, “Nếu như không phải tôi thích em, em cho rằng tôi chịu chi ra một trăm vạn hay sao?” Bàn tay của hắn lại trượt xuống vai Tĩnh Vĩ, “Có điều, mẹ kế của em đã nói qua, giá như vậy tôi không thiệt, vì em vẫn còn là cô gái nguyên vẹn. Tôi là người rộng rãi không so đo.” Lăng Vũ lại nháy mắt, “Nhưng nếu em không còn, vậy thì tôi nhiều nhất chỉ đưa năm mươi vạn.”
Lăng Vũ nhìn từ đầu đến chân Tĩnh Vĩ, “Em đi tắm rửa rồi thay bộ đồ sạch sẽ hơn.” Ánh mắt hắn nhìn cô đầy dục vọng, khóe môi nhếch lên đầy vẻ khiêu khích.
Tĩnh Vĩ run rẩy, rốt cuộc cô không thoát khỏi vận mệnh này sao?
Không…tuyệt đối không…
Chỉ cần nghĩ tới Mục Triết Thiên, tim cô đau đớn dường nào. Vì anh, cô không thể…
Nhất định cô phải giữ lấy thứ quý giá và tốt đẹp nhất mà cô còn có được để chờ anh trở về!
“Em mau đi đi, tôi chờ.” Lăng Vũ có vẻ không kiên nhẫn. Hắn cầm điều khiển mở TV.
Trên TV đang phát bản tin giải trí. Người dẫn chương trình có vẻ rất hưng phấn…
“Chúng tôi xin đưa đến quý vị một tin tức mới và rất nóng. Hiện nay khắp châu Á, từ Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore, Malaysia… đang có một nhân vật rất nổi tiếng, đó là thần tượng Suzuki, hôm nay anh quyết định trở về nước phát triển sự nghiệp…”
“Suzuki được biết đến nhờ cặp đôi với rất nhiều nữ minh tinh nổi tiếng xinh đẹp. Hiện nay bạn gái của anh là tiểu thư Mộc Thuận…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...