CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Đả tự:
Phượng Cửu Ca từ nhỏ đã không sống trong nhà, sau khi trở về mọi người ai cũng cưng chiều nàng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Trên đường ngang ngược hống hách, gây ra họa lớn họa nhỏ gì thì cả nhà cũng đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Tuy rằng mọi người đều nghe nói rằng vị tiểu thư này đã học được một thân công phu còn lợi hại hơn cả đấu khí trở về, nhưng vẫn chưa có ai chân chính tỷ thí qua với nàng. Chút hư danh đó hẳn là do mọi người trong nhà vì bảo vệ cho nàng mà truyền ra, thực lực chân chính có lẽ cũng thường thôi.
Đối với một tôn giả thanh khí như Phượng Khinh Ca mà nói, Phượng Cửu Ca chẳng qua chỉ là phế vật của Phượng gia, ngoại trừ nhiều tai mắt ra, thì chả được quái gì.
Ngày hôm nay tiến vào Linh Lung tháp, ra được hay không còn chưa biết được, càng đừng hy vọng nàng có thể tức giận thay Phượng gia.
Mà ở đây, ngoại trừ Phượng Chấn hiểu rõ được thực lực của Phượng Cửu Ca ra, thì đa số mọi người đều chẳng nghĩ khác Phượng Khinh Ca là bao. Ngày thường bọn họ rất chiều chuộng Tiểu Cửu, nên hiện tại lo lắng đến độ quên mất là đã trễ giờ ăn tối.
Bên trong tháp, Phượng Cửu Ca nhìn bảy bảy bốn chín ngọn đèn dầu đang trôi lửng lờ xung quanh, phòng bị hồi lâu không thấy động tĩnh gì, lúc này mới nằm ngửa ra đất, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng cho bọn họ chút ít thời gian để thở.
Chỉ là tầng sáu này thế nhưng một chút nguy hiểm cũng không có, thật kỳ lạ.
Vân Ngạo Thiên bên cạnh do bị con dơi hút máu vua kia hút quá nhiều máu, nên cả người có chút suy nhược. Lúc này đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa, một tầng khí lam mỏng manh hiện ra xung quanh hắn.
Nhưng mà khi khí màu lam kia vừa hiện ra lại lập tức như bị không khí xung quanh hấp thụ, thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi.Vân Ngạo Thiên thử lại một lần nữa, kết quả cũng y như vậy, hắn lúc này mới xác định là trường khí của tầng sáu này có chút không đúng.
Vân Ngạo Thiên không khỏi nhíu mày: “Những ngọn đèn trôi nổi này là trận pháp áp chế đấu khí.”
Chẳng qua là không nghĩ tới, ngay cả khí tức Hồi Nguyên thuật của hắn cũng bị áp chế.
Xem ra trận pháp này, rất tinh diệu.
“Áp chế đấu khí ư?” Phượng Cửu Ca vừa nghe thấy liền cao hứng, “Ha ha, may mà ta trời sinh đã không có đấu khí, bằng không ở nơi này không sớm thì muộn cũng chết thẳng cẳng? Phu quân, về sau cứ theo ta đi, ta nhân phẩm tốt, được trời chiếu cố.”
Vân Ngạo Thiên thấy phương hướng di động của bốn mươi chín ngọn đèn dầu đột nhiên thay đổi, thần sắc không đổi: “Xem ra ông trời thật sự chiếu cố nàng rồi.”
Lời vừa dứt, cảnh tượng trong phòng bỗng nhiên thay đổi. Bảy bảy bốn chín ngọn đèn dầu kia giống như là bị cái gì đánh trúng, nháy mắt vỡ vụn trong không trung.
Cùng lúc đó, nóc nhà trên đầu bọn họ chậm rãi mở ra hai bên, nước biển xanh thẳm xuôi theo khe hở được mở ra ra sức tuôn vào bên trong, chớp mắt liền dâng ngập đến thắt lưng hai người bọn họ.
Phượng Cửu Ca dùng mắt ra hiệu cho Vân Ngạo Thiên, hai người đều hiểu mà không cần nói xông về phía cái lỗ hổng đang mở ra phía trên nóc nhà.
Căn phòng này đã bị chặn đường xuống dưới, có nghĩa là tầng sáu này chính là một không gian khép kín. Bọn họ mà cứ ngây ngốc ở đây nhất định sẽ bị nước dìm chết, không bằng ra sức lên được tầng bảy, nói không chừng còn có một con đường sống.
Song nói thì dễ, làm mới khó.
Cột nước đổ xuống nặng như vạn quân, cứ như vậy mà trực tiếp xông đến nghênh đón cột nước kia, không thể nghi ngờ là bản thân sẽ như va phải lưỡi đao. Mắt thấy nước đã muốn ngập quá đầu, Vân Ngạo Thiên và Phượng Cửu Ca vẫn còn ở nơi nóc nhà mở ra mà thử đi thử lại, có thể ngoi lên thêm nửa phần ở đâu đây?
“Không được… rồi…” Phượng Cửu Ca vừa mới mở miệng nói, nước chung quanh liền ùng ục tràn vào trong cổ họng nàng. Nàng bị nước làm cho sặc đến ho khan, đạp nước cho nổi lên trên mặt nước được một lát, thì lại bắt đầu chìm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...