CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Đả tự:
“Má ơi! Bọn chúng sợ là đã lâu lắm rồi chưa được ăn?” Phượng Cửu Ca còn thảnh thơi mà nghĩ, mình với Vân Ngạo Thiên có đủ để cho đám dơi hút máu này nhét kẽ răng hay không đây.
Mặc dù nghĩ thì nghĩ, nhưng động tác trên tay cũng không chậm, sát khí toàn thân chợt xuất hiện, luồng khí trắng giống như cơn lốc cuốn lấy mọi thứ, đem nàng và Vân Ngạo Thiên bảo vệ bên trong mắt trận.
Kinh Hồng đã khát máu, lại đụng phải một đám những kẻ so với nó còn khát máu hơn, nhất thời như muốn một mất một còn để tranh giành, nên càng rung mạnh, dường như muốn tùy thời thoát khỏi sự trói buộc của Phượng Cửu Ca, vùng ra thoải mái chém giết một phen.
Phượng Cửu Ca cũng biết rằng không còn đường lui nữa rồi, liền thét to một tiếng: “Lên!” Kinh Hồng vừa nghe thấy lệnh, dường như kéo dài ra, giống như uyển nhược du long (rồng bơi uyển chuyển, uốn lượn) nhằm về hướng trận doanh của đám dơi hút máu mà xông thẳng đến.
Mà toàn bộ đám dơi hút máu đen ngòm một mảnh kia thì lại bay lên khắp bốn phía, thân thể khi dang cánh ra lớn hơn bình thường gấp mấy lần, tốc độ rất nhanh, khiến cho người ta tránh không kịp.
Phượng Cửu Ca đau lòng đưa tay lấy mấy viên Dạ Minh châu ném ra xung quanh để chiếu sáng, hai tay xuất chưởng như gió, mang theo sát khí phá hủy mọi thứ, từng đợt từng đợt quét sạch đi những thứ yểu mệnh.
Hai tay khó chọi bốn tay, huống chi đám dơi hút máu kia lại cứ tựa như vô cùng vô tận, một con chết, mười con tới. Mười con chết, lại thêm trăm con tới…
Một mình Phượng Cửu Ca thôi đã mệt rồi, huống hồ chi còn phải để ý tới Vân Ngạo Thiên phía sau người nữa, vết thương vừa mới lành trên người nhanh chóng nứt toác, trên người chỉ trong chốc lát lại thêm vào những vết thương mới, khí huyết toàn thân cuồn cuộn, càng thêm kích thích đám dơi hút máu, một mảnh đen ngòm cứ thế nhào tới.
“Vân Ngạo Thiên, chàng ổn chứ?” Trước mặt, đám dơi hút máu đang lao tới khiến Phượng Cửu Ca ứng phó không xuể, hoàn toàn không thể chiếu cố cho Vân Ngạo Thiên phía sau, nàng bỗng dồn hết sức chặn lại một đợt tấn công, mới có hơi mà lo lắng hỏi thăm Vân Ngạo Thiên.
Vừa mới phân tâm, tình hình Vân Ngạo Thiên thế nào còn chưa rõ, thế nhưng lại để cho bọn dơi hút máu kia thừa cơ lấn tới, Phượng Cửu Ca vừa chuyển mắt, một bản mặt khó coi liền phóng lớn ngay trước mặt nàng, tựa như chỉ cần đến gần thêm chút nữa con dơi sẽ làm mù mắt nàng.
Nàng hít vào một hơi, chưa hết hoảng hồn đã nhìn thấy con dơi đột nhiên dừng lại ở trước mặt nàng, một ngón tay rỉ máu đặt lên mi tâm nó, giống như là dán phù chú lên cương thi, thoáng cái liền trở nên hiền lành.
Nàng thở hổn hển vài hơi, quay đầu đưa tay vỗ vỗ lên vai của chàng trai phía sau người: “Không tệ a Vân Ngạo Thiên, chàng vẫn là còn có thể dùng yêu pháp!”
Vân Ngạo Thiên lạnh mặt, không chút cảm kích: “Phu quân.”
“Dạ dạ dạ, phu quân, cái trò hồi nãy của chàng là gì vậy?” Trong lúc nói Phượng Cửu Ca đã đổi chủ thành khách, núp ra sau lưng Vân Ngạo Thiên.
Nàng từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một ít thuốc trị liệu, cũng lười thoa, nên cầm rắc thẳng lên khắp người, thừa dịp đám dơi kia đang bị Vân Ngạo Thiên cản lại, nàng cầm máu trước đã rồi nói tiếp.
Vân Ngạo Thiên ở phía trước sắc mặt lạnh đến kinh người, ngón tay xước nhỏ từng giọt từng giọt máu tươi, khiến cho đám dơi hút máu co rúm lại thành một đống, không ngừng lui về sau!
“Bọn chúng sợ máu của ta.”
Sợ máu của Vân Ngạo Thiên? Điều đó không phải quá tốt sao!
Phượng Cửu Ca giương tay lên, Kinh Hồng ở giữa không trung xoay tròn vài vòng, một lần nữa trở về trong tay nàng: “Phu quân à, thời khắc nguy cấp, là lúc chàng nên đầu rơi máu chảy!”
Nâng đao lên chuẩn bị chém xuống, đã thấy ngón tay Vân Ngạo Thiên ngừng nhỏ máu, nơi miệng vết thương toát ra hàn khí, trong giây lát đã kết thành băng lạnh!
Nàng sao lại quên mất, nam nhân này vẫn còn đang mắc cái bệnh đóng băng này chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...