CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Vân Ngạo Thiên đi thêm một hai bước, liền trông thấy Phượng Cửu Ca thật, nàng nhắm mắt đứng ở đó, thanh Cổ Nguyệt loan đao cầm trong tay phát ra tiếng ngâm khẽ rung động, dường như cảm nhận được sát khí.
Phượng Cửu Ca lúc này đang trong cơn giận dữ, cảnh tượng trước mắt quá nhiều kích động, thiếu chút nữa khiến nàng nhịn không được mà xông qua giết chết đôi gian phu dâm phụ kia.
Chỉ thấy nam nhân trước mắt mặt mũi tuấn dật, mặt sắc như dao tước, không phải Vân Ngạo Thiên thì là ai?
Thế nhưng dưới thân hắn, lại là một nữ nhân xa lạ lõa lồ, đang tự đau tự sướng dịu dàng rên rỉ.
Kinh Hồng trong tay như muốn xông tới giết chết kẻ bạc tình kia, nhưng Phượng Cửu Ca đột nhiên thu lại loan đao, trực tiếp tiến đến đem đôi gian phu dâm phụ tay đấm chân đá một trận.
Vừa bạo hành vừa lẩm bẩm: “Vẫn là đánh người sướng tay hơn.”
Vân Ngạo Thiên nhìn Phượng Cửu Ca dáng vẻ điên loạn liền biết nàng vẫn còn ở trong ảo tưởng của đám sương trắng kia, chỉ là nhất thời không đoán được nàng rốt cục đang trải qua cái gì mà có thể bày ra phản ứng như thế.
Qua hồi lâu, Phượng Cửu Ca phủi phủi tay đứng thẳng dậy, giương mắt liền nhìn thấy Vân Ngạo Thiên đang đứng ở bên cạnh, không nói gì nhìn về phía nàng. Nàng nhìn lại cái nơi vừa mới đánh người khi nãy, bóng dáng đôi gian phu dâm phụ kia đâu mất rồi?
Tầng thứ ba này, thứ khảo nghiệm chính là sự tín nhiệm của cả hai bên.
Phượng Cửu Ca có chút chột dạ cười cười hai tiếng, tiến đến kéo lấy cánh tay Vân Ngạo Thiên: “Phu quân, chàng ban nãy nhìn thấy cái gì vậy, sao mặt hơi đỏ lên thế?”
Vân Ngạo Thiên mím chặt môi, tiếc lời như vàng, nhưng ánh mắt lại không dám rơi trên khuôn mặt tươi cười như hoa của Phượng Cửu Ca.
Vừa nãy nếu không phải đột nhiên nhớ tới Phượng Cửu Ca từng nói “Không thể có phu thê chi thực*.” Hắn thật sự đã có một chút tin tưởng rồi.
*Phu thê chi thực: sống như vợ chồng thực sự, chỉ chuyện chăn gối…
Luyện Tình Tam Quan là chuyên thiết kế cho nam nhân, cho nên dù Phượng Cửu Ca có bị trở ngại, cửa ải thứ ba này vẫn tính là đã qua.
Màn sương trắng trong chốc lát tan đi, để lộ ra cảnh tượng vốn có bên trong bảo tháp.
Chiếc thang bọn họ đi lên hiện ra, lại không có thêm tầng nào để lên nữa.
Lúc này Phượng Cửu Ca rốt cục đã có thể đắc thắng ngửa mặt lên trời cười lớn: “Luyện Tình Tam Quan, bất quá chỉ như thế này thôi sao!”
Mọi người bên ngoài tháp reo hò nhảy nhót, ngay cả lão gia tử luôn ung dung thản nhiên, khóe miệng cũng thấp thoáng lộ ra ý cười.
Phượng Khinh Ca tâm tình vốn là đang xem kịch vui báo thù, thời khắc này sắc mặt dị thường khó xem. Nàng giương mắt nhìn Trịnh Minh Nghiệp một cái, sự đố kỵ trong mắt phát ra ngày càng đậm.
Thế nhưng tiếng thông qua tầng ba đã vang lên được một lúc, vẫn không thấy hai người đi ra. Ba cửa ải trước cũng không có khởi động sát cơ*, cho dù không qua được cũng sẽ không nguy hiểm gì đến sinh mạng, sao giờ vẫn không thấy người đâu?
*Sát cơ: cơ quan giết người…
Đang trong lúc nghi hoặc, liền thấy Linh Lung tháp thoáng cái đã cao lên gấp đôi, khí tức quanh quẩn xung quanh ngày càng phát ra mạnh mẽ, tốc độ xoay tròn trong không trung cũng càng ngày càng nhanh.
Phượng Chấn nhìn thấy cảnh này liền lập tức thốt ra một câu “Không ổn.”
Hai đứa trẻ kia chơi đùa quá trớn rồi, chính xác là đã đụng phải cái cơ quan gì đó bên trong, mở ra Sát Trận rồi.
Bên ngoài mở Sát Trận với bên trong mở Sát Trận là không giống nhau. Cái trước là dùng để vây khốn kẻ địch, cho nên có thể thao túng các cơ quan. Còn cái sau là có tác dụng phòng hộ, mở Sát Trận ở bên trong, chỉ có thể kết thúc ở bên trong mà thôi.
Nói cách khác, trừ khi chúng nó có năng lực để đi ra, nếu không tất cả mọi người đều bất lực.
Nói về Phượng Cửu Ca lúc này đang bị Vân Ngạo Thiên túm đi lên tầng thứ năm, trên người vẫn còn lưu lại một thân mồ hôi lạnh do bị con ma thú đột nhiên nhảy ra ở tầng bốn dọa cho.
Con ma thú đó không tính là mạnh, nàng vẫn miễn cưỡng có thể ứng phó. Chỉ là vừa nghĩ đến còn ba tầng nữa, trong lòng nàng bỗng có chút không xác định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...