Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo


CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
“Mà là cái gì?” Ngữ điệu dồn dập, bức người vạn phần. Vân Ngạo Thiên tưởng mình vừa để lộ ra khuyết điểm gì trước mặt nữ nhân này nên nàng ta mới cười đến như vậy, trong lòng không khỏi có chút nổi nóng.
“Mà là… Mà là… Đúng rồi, vì sao chàng lại tặng cho bọn Hắc Vũ Tụ Linh đan, có đồ tốt mà lại không cho ta!” Vốn định dời sự chú ý đi chỗ khác, không ngờ thoáng cái lại kéo đến vấn đề mà Phượng Cửu Ca nàng vạn phần quan tâm.
Thứ kia có thề làm tăng sáu mươi năm công lực, nếu như nàng có cả ba viên…

“Không.” Câu trả lời của Vân Ngạo Thiên khá là thẳng thắng.
“Sao lại không chứ?”
“Thứ đó quá bình thường, nên bên người chỉ mang theo ba viên. Nàng trước cứ nhận tạm viên nội đan thiên ma bò cạp lửa kia đi, đợi ta hồi phục, sẽ tặng tiếp cho nàng thứ tốt.”
Phượng Cửu Ca nghe thấy những lời này, trong lòng thoáng cái thăng bằng trở lại.
L
oại cảm giác này, sao có chút giống như được kề cận nhà giàu quá vậy?
“Phu quân, chàng thật sự quá tốt rồi, chúng ta móc tay thề đi, đồng ý cho đồ ta thì đừng có chơi xấu nha.” Đơn phương móc lấy ngón tay út của Vân Ngạo Thiên mà nói, sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn, rồi ngâm nga bước ra khỏi cửa đi ăn cơm.
Vân Ngạo Thiên nhìn ngón tay út của mình, khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu.
Vừa bước ra khỏi cửa liền gặp chuyện, Phượng Cửu Ca mới vừa đến cửa Bách Thiện trai, liền trông thấy một bóng dáng thướt tha quen thuộc thoáng cái đã lướt đến trước mặt nàng, chỉ thằng tay vào mũi nàng liền lập tức sủa bậy.

“Vì cái gì nó có thể ở lại đây, chúng ta thì không thể chứ! Nó có tiền, chúng ta cũng có tiền vậy! Nó có Phượng gia nâng lưng, ta cũng là người của Phượng gia, hiện tại còn là phu nhân đại thiếu gia của Đông Kiền Trịnh gia. Hôm nay ngươi mà không cho ta một lý do, ta liền phái người hủy Ngọc Dương lâu của các ngươi!”
Phượng Cửu Ca hạ tầm mắt, nhìn móng tay màu đỏ tươi đang tiếp xúc gần với chóp mũi của mình, cười hì hì, đưa tay đè cánh tay nàng ta xuống: “Nghe ta nói nè đại tỷ, thật không dễ dàng mới được về nhà nương, làm gì mà nóng nảy dữ vậy?”
Nữ tử trước mắt so với Phượng Cửu Ca lớn hơn chừng vài tuổi, cũng chính là trưởng nữ trong chín cô con gái nhà Phượng gia, Phượng Khinh Ca. Dung mạo cùng Phượng Cửu Ca có vài phần tương tự, chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp kia hơi khinh khỉnh, thoạt nhìn có chút kiêu ngạo hống hách.
Kẻ từ nhỏ đã bất hòa với Phượng Cửu Ca không chỉ có lão cha Phượng Vân của nàng, mà còn có vị đại tỷ muốn gió được gió muốn mưa được mưa này nhà nàng nữa. Thủ đoạn trong sáng trong tối gì cũng có, cả hai người không ít lần ngáng chân đối phương. Đáng tiếc ít năm trước tỷ ta đã gả cho thái tử gia của Đông Kiền Trịnh gia, Trịnh Nghiệp Minh.
Từ đó cuộc sống của Phượng Cửu Ca liền mất đi chút ít niềm vui.
Phượng Cửu Ca cảm thấy có chút trống vắng, liền sai Hắc Kim thông báo cho khách sạn nơi này, toàn bộ cự tuyệt tiếp đãi vị đại tỷ ta đây phách lối nhà nàng.

Thế là Phượng Khinh Ca đáng thương chỉ có thể cả một đoạn đường hết ngủ trên xe ngựa lại ngủ ngoài trời đêm, trong lòng đã sớm tràn ngập lửa giận. Chưa từng nghĩ đến trên địa bàn của cha chồng mình lại gặp phải loại tình huống này, lại càng không nghĩ đến nhoáng cái lại thấy muội muội phế vật nhà mình đang thong dong dạo chơi ngay tại Ngọc Dương lâu, cái này phải gọi là giận sôi máu, lập tức xông đến, la lối om sòm.
“Chao ôi, hóa ra là Tiểu Cửu a. Coi ta kìa, mắt sáng như vầy mà nãy giờ mới nhận ra. Xem ra quả thật nữ mười tám thay đổi nhiều quá, càng ngày càng xinh đẹp a.” Phượng Khinh Ca nhếch khóe miệng, mím môi cười, cái này gọi là nhìn quanh ra vẻ, còn đâu bộ dạng chống nạnh chửi đổng đanh đá vừa rồi?
Đây chính là danh môn khuê tú đấy ạ.
Phượng Cửu Ca cũng cười theo: “Nào có chứ, ta vẫn bộ dạng già dặn như vậy, ngược lại đại tỷ càng lớn càng có chút ý vị. Từ nương bán lão, nhưng phong vận do tồn a*.”
*Từ nương bán lão, phong vận do tồn: câu thành ngữ cổ Trung Hoa, ý chỉ những người đàn bà già rồi vẫn còn phong lưu, đa tình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận