CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Tâm tạng hỏng quá? Bị thương rất nặng?
Cái tên chết tiệt này thừa cơ ăn đậu hủ một cách quang minh chính đại đây mà!
Phượng Cửu Ca vừa nghĩ xong, chiếc nhẫn màu xanh ngọc đeo trên tay liền bắt đầu phiếm lên ánh hào quang màu lam nhạt.
“Đừng động sát khí với ta, công lực trong chiếc nhẫn là của ta, cho dù đã cùng ngươi kết khế ước nhưng nếu làm hại ta, thì sẽ liền phản phệ lại ngươi.” Vân Ngạo Thiên liếc mắt một cái liền nhìn ra chút tâm tư của cô gái trước mặt, trên khuôn mặt sắc xảo toàn là hàn ý lạnh băng.
Phượng Cửu Ca giơ tay nhìn ánh hào quang màu lam trên chiếc nhẫn thoáng chốc đã biến mất không còn, mi mày khẽ nhíu, trong lòng cũng biết rằng lời nam nhân này không phải là giả.
“Như vậy tốt rồi, ta đem nhẫn trả cho ngươi, hai người chúng ta giải quyết xong xuôi, sau này nước sông không phạm nước giếng, trên đường dẫu có gặp nhau cũng chỉ coi như hai người xa lạ, được chứ?”
Cái phương pháp hòa hảo này, đối với nàng mà nói thì có chút thiệt thòi, nhưng cũng vẫn là sớm giải thoát cho bản thân. Đám người tử tôn vương giả này rất phức tạp, nàng tốt nhất là không nên trêu vào.
“Chiếc nhẫn đó đã kết khế ước với ngươi thì chính là đồ của ngươi, ta lấy lại cũng vô dụng.” Vân Ngạo Thiên cúi đầu nhìn Phượng Cửu Ca đang khó nhọc rút chiếc nhẫn ra, hừ khẽ một tiếng, “Trừ khi ngươi đem ngón tay chặt đi, bằng không cả đời cũng rút không ra.”
Người Phượng Cửu Ca ngây ra, xem như bản thân thấy giàu nên ham mà trả giá cao.
Hiện tại làm sao bây giờ? Chặt ngón tay đem nhẫn trả cho tên nam nhân trước mặt sao?
Kinh Hồng trong ngực dường như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên bắt đầu rung động nhẹ, giống như bộ dạng khát máu lúc nãy.
Phượng Cửu Ca đưa tay vỗ vào đầu đao của Kinh Hồng, có chút giận dữ: “Đủ rồi đó, ngón tay của lão nương mà ngươi cũng muốn chặt, bộ muốn quay về lò nung đầu thai à?”
Lời uy hiếp rất có hiệu lực, Kinh Hồng thoáng cái liền trở nên hiền lành.
Vân Ngạo Thiên nhếch nhếch khóe miệng, toát ra tia cười khó nhận ra.
Đưa tay bắt vào không trung, một viên nội đan ma thú màu đỏ thẫm xuất hiện trong tay hắn, ánh sáng đỏ sậm lưu chuyển, mơ hồ tản ra lệ khí của nguyên chủ.
Phượng Cửu Ca nhìn không dời mắt.
Nàng từng may mắn nhìn thấy một viên nội đan của ma hổ răng nhọn cấp tám trong phòng bán đấu giá lớn nhất của tổ chức Hắc Kim, đó đã xem như là viên nội đan cao cấp nhất đương thời, lúc ấy nó đã bị người của gia tộc Đông Kiền mua đi mất, giá bán xấp xỉ một ngàn vạn tiền vàng. Viên trong tay Vân Ngạo Thiên hôm nay, tuyệt đối mạnh hơn so với cái viên nội đan cấp tám kia không biết bao nhiêu lần, khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được khí tức mãnh liệt vấn vít xung quanh.
Vân Ngạo Thiên thấy Phượng Cửu Ca cứ nhìn chằm chằm vào viên nội đan trong tay hắn, liền dứt khoát ném thẳng qua cho nàng: “Nội đan của thiên ma bò cạp lửa cấp mười ba, cho ngươi để tăng công lực.”
Cấp mười ba…
“Ngươi đào đâu ra cái này?” Phượng Cửu Ca nheo mắt, trong lòng nghĩ có nên đổi ý việc vừa nãy đòi giải quyết sòng phẳng cho xong hay không?
Bảo bối trên người nam nhân này, dường như có rất nhiều.
Câu trả lời của Vân Ngạo Thiên cũng không có vẻ gì để ý lắm, giống như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả: “Lúc đi, nó cản đường ta.”
Gió chợt nổi lên.
Y sam màu trăng non mang theo vết máu, theo gió bay bay. Tóc dài đen nhánh vương vấn, giống như sa mạn* màu đen.
*Sa mạn: mạn che mặt màu đen của các hiệp khách xưa…
Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, ánh mắt thư thái vạn phần, đôi con ngươi đen phát sáng rực rỡ, nhưng lại mang theo sự sâu sắc khó hiểu. Cây cung trong đầu nàng bỗng như bị kéo căng, da đầu có chút tê dại.
Ma thú cấp mười ba, cũng như lông phượng sừng lân. Ở đại lục Lâm Uyên này nếu hỏi có ai từng thấy qua chưa, sợ rằng không một người nào dám đứng ra.
Mà nam nhân này…
Phượng Cửu ca bỗng cười thản nhiên, đưa tay kéo lấy cánh tay của nam nhân kia: “Đại hiệp có hứng thú làm phu quân ta hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...