Đến ngày thứ ba, An Nhiên mặc một bộ vest đen nữ do chính tay Ngụy Đông Phong đưa cho.
Khi cô mặc nó vào người thì vừa như in, cô đang nghĩ thầm làm sao anh ta biết được số đo mà có thể chuẩn đến thế thì các vệ sĩ đi đến ra hiệu cho cô đi cùng.
An Nhiên vâng lời mà đi theo sau, cô cùng một người vệ sĩ nữa đi cùng xe với lão đại, còn những vệ sĩ kia thì đi bằng chiếc xe khác.
Cô thấy mang nhiều người như thế là có điềm không lành sắp ập đến rồi, nhưng cô cũng chẳng lo lắng mấy vì đằng nào bước vào con đường này chả phải đối mặt.
Đến nơi, các vệ sĩ lần lượt xuống xe xếp thành hàng ngang nghênh đón lão đại, An Nhiên thấy vậy thì cũng đứng vào hàng theo.
Ngụy Đông Phong thẳng lưng, bước từng bước vững chãi đi vào trong công ty nào đó.
An Nhiên cùng các vệ sĩ khác đi theo sau, nhưng khi vừa đến cổng an ninh thì đã liền bị chặn lại.
Nhân viên trong công ty đó liền nói.
“ Thật ngại quá, ông chủ chúng tôi có lệnh không được dẫn theo nhiều người vào trong công ty.
“
Các vệ sĩ nghe thấy vậy thì liền nhăn mặt, vừa định phản kháng thì Ngụy Đông Phong liền lên tiếng.
“ Cô cùng với A Vĩ đi theo tôi “.
Nghe lão đại nói vậy, những vệ sĩ còn lại đành phải ngồi đợi ở sảnh.
An Nhiên cùng A Vĩ bước theo sau lão đại đi vào thang máy, hôm nay mặt anh ta vẫn như mọi ngày, lãnh đạm, lạnh lùng, khuôn mặt không chút tì vết.
Nhưng ánh mắt thì lại thâm sâu khó lường, cô có chút hơi căng thẳng nhưng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh.
Khi cửa thang máy mở ra, nhân viên dẫn 3 người vào một phòng họp.
Và ngoài dự đoán đó là, trong căn phòng lại có khá nhiều vệ sĩ, cô thầm rủa * chơi gì mất dạy quá *, nhưng vẫn bình tĩnh bước vào.
Ngụy Đông Phong ngồi xuống ghế đối diện với ông chủ kia, hai người cách nhau một cái bàn dài.
Nhưng ánh mắt lại như đang xoẹt ra tia lửa giữa không trung, khiến cho căn phòng không thể căng thẳng hơn.
Ông chủ phía đối diện lên tiếng.
“ Ngụy tổng hôm nay quý hoá quá, sao ngài lại đến đây vậy ạ “.
Ngụy Đông Phong khuôn mặt không chút biểu cảm đáp lại.
“ Được Thịnh tổng tiếp đón nồng nhiệt như thế này, thật khiến tôi...vui vẻ “.
Thịnh Uý nghe vậy chỉ cười xoà rồi nói.
“ Những vệ sĩ này chỉ là muốn theo tôi để có thể tận mắt chứng kiến Ngụy tổng oai phong lẫy lừng mà thôi.
Chứ...không có ý gì khác đâu.
Ngụy Đông Phong bình tĩnh vào thẳng vấn đề.
“ Thịnh tổng, ông cứ yên tâm.
Hôm nay tôi cho bọn họ nhìn đến khi chết mới thôi.
“
Bọn vệ sĩ nghe xong thì liền nuốt nước bọt, mồ hôi cũng đã bắt đầu chảy rồi.
Vì có ai trong giang hồ mà không biết đến cái danh xưng ông trùm hắc đạo Ngụy Đông Phong cơ chứ.
Ra tay chỉ có thể gọi là nhanh gọn dứt khoát.
Thịnh tổng thấy mùi thuốc súng dường như đã lên nòng, hắn ta cũng chẳng vòng vo nữa mà tiếp lời.
“ Ngụy tổng sao lại cứ thích dồn người khác vào đường cùng như thế chứ, tôi biết là có quy định cấm ma túy, nhưng mà một món hàng ngon đến như vậy ai lại dại dột mà bỏ lỡ.
Cờ đến tay ai người đó phất, tôi cũng sẽ không ngoại lệ.
“
Không khí trong phòng lúc này lại như thế đứng trên lò than, cả căn phòng đằng đằng sát khí.
Ngụy lão đại nhìn Thịnh Uý với con mắt khiếp người.
“ Ông buôn ma túy ở đâu chẳng được, sao cứ thích buôn trên địa bàn của tôi.
Để công an đến sờ gáy tôi ? “.
Thịnh Uý kia cũng không chút sợ hãi đứng bật dậy đáp.
“ Chỉ tiếc là do địa bàn của Ngụy tổng quá lớn, tôi hết cách rồi nên mới làm như thế.
Ngài nể mặt tôi làm đàn em của ngài mấy năm nay, coi như bỏ qua lần này cho tôi được không ? “.
Ngụy Đông Phong lúc này lại nở một nụ cười nguy hiểm đáp.
“ Không thể “.
Thịnh Uý khuôn mặt liền căng như dây đàn, An Nhiên cùng A Vĩ biết là chuẩn bị phải nghênh chiến rồi nên tay đã cuộn sẵn nắm đấm.
Đến khi tên Thịnh Uý kia nói.
“ Vậy hôm nay đừng trách Thịnh Uý này bất trung “.
Hắn ta phắt tay một cái, cả đám vệ sĩ liền lao đến.
An Nhiên cùng A Vĩ cũng chẳng nhiều lời, lao lên.
Cả hai bên rơi vào ẩu đả, bên kia nhiều người nhưng lại chẳng thể đấu lại hai người bên này.
Chỉ vỏn vẹn 10 phút, vệ sĩ bên kia đã nằm la liệt dưới sàn, An Nhiên cùng A Vĩ chỉ bị thương nhẹ.
Ngụy Đông Phong đứng dậy, rút cây súng giảm thanh từ trong túi ra.
* Pằng *, viên đạn không lệch một li, găm thẳng vào đầu tên Thịnh Uý kia.
Hắn ta vốn định chạy rồi nhưng chẳng kịp nữa.
Một cái chết nhanh gọn, chưa kịp cảm nhận sự đau đớn thì đã lìa xa nhân thế.
An Nhiên thấy anh ta giết người không chớp mắt thì liền cau mày, quay đi chỗ khác.
Nhưng mà tên kia buôn ma túy quả thực đáng chết, cho dù có chết 10 lần cũng đáng.
Ngụy Đông Phong sau khi giải quyết xong thì đưa súng cho A Vĩ, quay người lại đi đến chỗ cô rồi lấy tay vòng qua eo An Nhiên nhẹ đẩy cô về phía trước.
“ Hôm nay nhiệm vụ đầu tiên của cô, đã hoàn thành.
Cô muốn gì có thể nói với tôi.
“
A Vĩ từ đằng sau thấy lão đại ôm eo An Nhiên thì liền bị doạ sợ, lần đầu tiên thấy lão đại ôm phụ nữ như vậy.
Còn với cái giọng điệu dịu dàng kia nói với cô, trước nay A Vĩ khi hoàn thành nhiệm vụ thì đều chỉ được cái gật đầu của lão đại, vậy mà cô nhóc này lại được lão đại cưng chiều đến thế.
An Nhiên thấy anh ôm eo mình thì ngay lập tức đẩy tay anh ra, thẳng thừng đáp lại.
“ Lão đại, anh có thể nào thông báo nhiệm vụ trước khi bắt đầu được không ? Đột ngột thế này, tôi sợ tôi không sống lâu được.”
Anh nghe xong liền cười nhẹ rồi đáp lại.
“ Tôi sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu này của cô, xem như phần thưởng cho nhiệm vụ đầu tiên “.
Cô nghe xong thì bĩu môi nói.
“ Vâng, cảm ơn phần thưởng của lão đại “.
A Vĩ theo sau nãy giờ vẫn không ngừng bàng hoàng, lão đại cười với cô nhóc này cơ đấy.
Trước nay toàn thấy lão đại mặt lạnh như tiền, không chút biểu cảm, sao mỗi lần gặp cô nhóc này lại cứ cười như thế.
Chẳng lẽ....
A Vĩ đang nhìn cái cặp đang mập mờ kia thì đột nhiên, lão đại lạnh giọng lên tiếng.
“ Tắt cái ánh mắt dò xét đó đi, trước khi tôi móc mắt cậu ra “.
A Vĩ nghe xong thì sợ hú hồn, ngay lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác, bước tiếp theo sau.
Không hổ danh là ông trùm hắc đạo, đến cả ánh mắt thôi cũng không qua mặt được, thực đáng sợ đến khiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...