Hạ Long Tường nói :
- Bọn chúng ẩn tích trong cổ lăng ở Thái Hành sơn này, nghĩ rằng thế lực đã sớm xâm nhập các nơi, nếu bọn chúng không nắm rõ các thế lực của giang hồ, không tự tin có lực lượng khống chế đại cuộc thì bọn chúng không dám ra tay bừa bãi.
Trịnh Trọng Hổ càng không hiểu hỏi :
- Nói như vậy thì bọn chúng đã có đủ lực lượng khống chế đại cuộc rồi sao? Thì ra trong cuộc tranh đấu đoạt bảo ở Thái Hành, nhất cử kích bại Kim Lăng Tạ gia, Xuyên Tây Trương môn thậm chí bổn Bang, việc làm càng làm tăng danh thế trên giang hồ sau này không có người dám đối địch.
Hạ Long Tường nói :
- Không sai. Luận về thực lực, mấy phái chúng ta đều thuộc đại phái, thanh danh lừng lẫy chốn giang hồ, nếu có thể chế phục được mấy phái chúng ta thì đủ để tung hoành trên giang hồ, hoặc giả chuẩn bị của bọn chúng chưa hoàn tất, bất ngờ lúc này lại truyền ra việc bảo tàng khiến mọi người đều kéo đến đây, điều này thật bất lợi với chúng.
Trịnh Trọng Hổ tỉnh ngộ nói :
- Đúng rồi. Chỉ vì duyên cớ này bọn chúng mới dùng biện pháp tập kích hòng hù dọa chúng ta. Vạn nhất không có cách bắt được mọi người thì chúng cũng hy vọng ta biết khó mà kiếm đường lui.
Hạ Long Tường nói :
- Hiện giờ, bổn Bang đã ở thế cỡi trên lưng hổ, chỉ có tiến không thể lui, nếu không chẳng còn có thể đứng trong giang hồ.
Dịch Hiểu Thiên chen lời nói :
- Xuyên Tây Trương môn cùng Kim Lăng Tạ gia đều là lão giang hồ, việc lợi hại không thể không biết, có thể liên hợp lực lượng ba phái, chúng ta có đủ lực lượng liều mạng một phen.
Hạ Long Tường lắc đầu nói :
- Thế sự như một ván cờ, sai một nước cả bàn đều thua. Trương Tạ hai nhà chỉ sợ không thể cùng chúng ta hợp tác.
Dịch Hiểu Thiên nói :
- Dựa vào đâu mà nói như vậy?
Hạ Long Tường nói :
- Huynh có nhớ hai nhà họ mất tích một nam một nữ?
Dịch Hiểu Thiên tỉnh ngộ nói :
- Bang chủ nhận định hai người này rơi vào cổ lăng?
Hạ Long Tường nói :
- Tạ Bảo Thụ là con một của Tạ Thanh Văn, Cổ Lăng dựa vào sinh mạng một nam một nữ này, bức bách hai phái lui khỏi Thái Hành, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh cô quân chiến đấu.
Trịnh Trọng Hổ nói :
- Dù hai phái họ rút lui, chúng ta cũng không đến nỗi phải cô quân chiến đấu. Yên Sơn công chúa và Kiếm Chủ Hồ Văn Chiêu không thể đứng ngoài cuộc chiến.
Hạ Long Tường lắc đầu chậm rãi nói :
- Các người hãy nghỉ ngơi đi, cho tại hạ thanh tịnh suy nghĩ.
Trịnh Trọng Hổ và Dịch Hiểu Thiên từ lâu đã biết tính tình của Hạ bang chủ, mỗi lần gặp việc nguy nan, đều phải yên tĩnh suy nghĩ, sau khi trải qua thời gian suy nghĩ kỹ, chàng sẽ tìm ra đối sách thích hợp, vạn lần chưa sơ suất lần nào. Chính vì vậy, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà đã đưa Hắc Long bang uy danh lừng lẫy, trở thành một thế lực hùng hậu trên giang hồ.
Hai người nghe Bang chủ nói lập tức xin cáo lui.
* * * * *
Lại nói Lục Văn Phi cùng Vương Tôn ở hậu viện, Vương Tôn tiện tay bẻ hai nhánh cây khô, một nhánh đưa cho Lục Văn Phi, còn một nhánh mình cầm, mỉm cười nói :
- Ngu huynh sẽ dựa vào Loan đao chiêu thức tập kích hiền đệ, đệ thử hóa giải xem.
Lục Văn Phi cảm thấy phân vân, chàng tiếp lấy nhánh cây khô, triển khai chiêu thức,Vương Tôn la nhỏ :
- Cẩn thận!
Rồi giơ cao nhánh cây từ trên bổ xuống, dùng thế thứ nhất của Loan đao.
Lục Văn Phi hoành ngang nhánh cây, dùng kiếm pháp do Yến Sơn Công chúa truyền cho mà nghinh tiếp.
Vương Tôn cười nhẹ, vẽ một vòng như vẽ hình tròn, chiêu thứ hai thí xuất, nhưng lực đạo xuất ra không mạnh lắm.
Lục Văn Phi lại thi triển kiếm thức, quét ngang rồi đâm thẳng vào thế Loan đao của đối phương, Vương Tôn hừ một tiếng, phi người nhẹ nhàng lên cao, xoay một vòng đánh xả vào vai của Văn Phi. Chàng lỡ đà, thu kiếm hoặc né tránh cũng không kịp. Thế chiêu này nếu Vương Tôn đánh thật thì chắc chắn Văn Phi sẽ bị xả làm hai. Vương Tôn thu chiêu bước lui một bước nói :
- Đệ phải biết rằng hiểu rõ và nắm vững được chiêu thức nguyên lai của nó không dễ đâu.
Lục Văn Phi hổ thẹn, lắc đầu nói :
- Chiêu này của đại ca thực biến hóa khôn lường, tiểu đệ không cách gì tránh được.
Vương Tôn nghiêm sắc mặt nói :
- Đệ nghĩ xem, nếu dùng kiếm pháp mà lệnh sư truyền cho, có chiêu thức phá giải không?
Lục Văn Phi nghĩ ngợi một lúc, buột miệng nói :
- Tiểu đệ nghĩ ra rồi, phá giải đao pháp này cố nhiên không phải dễ, nhưng nếu dùng kiếm pháp thủ thế của bản Môn, cũng có thể miễn cưỡng chống chọi lại một lát.
Vương Tôn gật đầu nói :
- Thế cũng phải. Nhưng với tình hình vừa rồi nếu huynh không thu chiêu thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Lục Văn Phi bất giác vừa giận vừa thẹn, ân hận nói :
- Hay lắm, kẻ độc ác này cố tình thiết kế hại đệ, đệ phải tìm hỏi cho rõ.
Vương Tôn nói :
- Hiền đệ đừng quá kích động. Hoặc giả nàng cũng không biết, nếu đệ đi trách mắng nàng, hóa ra trách lầm hảo ý của người sao?
Lục Văn Phi không hiểu nói :
- Loan đao và kiếm chiêu đều do nàng truyền thụ, lẽ nào nàng lại không biết?
Vương Tôn nói :
- Người này nhìn từ bên ngoài thì võ học thâm sâu, dường như không có điều gì mà không biết. Thực tế mỗi thứ chỉ biết một nửa. Nhưng nàng truyền Loan đao và kiếm pháp cho đệ thì cũng có thể thấy được hảo ý của nàng.
Lục Văn Phi cười lạnh :
- Những lời này đệ thực không hiểu. Những công phu nàng học lẽ nào không hiểu hết?
Vương Tôn thở dài :
- Đệ là người ngoài cuộc, không biết nội tình nên cũng khó trách.
Trầm ngâm một lát Vương Tôn lại nói tiếp :
- Năm đó Tấn vương xem võ nghệ như sinh mệnh của mình, phàm những chiêu thức gặp qua đều ghi chép lại, nên tàng trữ võ học của rất nhiều môn phái. Tấn vương dựa vào tài trí của mình, thu thập vô số tuyệt chiêu viết lại rồi đem chôn giấu. Lúc cung vi ngộ biến, những bản thảo này đa số bị thất lạc. Có lẽ nàng này lấy được những sách cũ không trọn vẹn, nên sở học mới vô cùng phức tạp như vậy.
Lục Văn Phi là người cực kỳ thông minh, ngẫm nghĩ lời nói của Vương Tôn không khác gì những lời Yến Sơn Công chúa nói, nên âm thầm nghĩ ngợi :
“Xem ra đại ca và Tấn vương có quan hệ thân tình”.
Vương Tôn nhìn thấy thần sắc của chàng biến đổi không ngừng, biết chàng đã phát sinh nghi ngờ, nên mỉm cười nói :
- Đệ đừng có hoài nghi, những lời ngu huynh vừa nói, đều nghe gia sư nói lại, ngu huynh thật không dám giả mạo hậu nhân của Tấn vương.
Lục Văn Phi bán tín bán nghi hỏi lại :
- Chiêu thế Loan đao mà đại ca vừa sử dụng có phải chăng là nguyên thức của Loan đao?
Vương Tôn nói :
- Loan đao có tất cả ba chiêu, mỗi một chiêu có bảy thức, tổng cộng hai mươi mốt thức. Những thức mà đệ học chính là ba thức đầu của chiêu thứ nhất, còn ngu huynh sử dụng thức thứ nhất của chiêu thứ hai.
Lục Văn Phi vội hỏi :
- Đại ca nói phải chăng là “Đoạt Hồn tam trảm”?
Vương Tôn nói :
- Không sai, “Đoạt Hồn tam trảm” này thật không hổ danh, quả thật uy lực quỷ khốc vô cùng.
Lục Văn Phi luôn tôn sùng vị đại ca này, chàng từ tốn nói :
- Đại ca mưu trí hơn người, nhất định biết cách hóa giải.
Vương Tôn cười nói :
- Hiền đệ quá khen. “Đoạt Hồn tam trảm” có chiêu hóa giải, gia sư cũng đã truyền thụ. Hiền đệ nếu hứng thú, ngu huynh không ngại diễn thí một lần.
Dứt lời, chàng bèn dùng nhánh cây khô thi triển hai mươi mốt thức “Đoạt Hồn tam trảm” uy lực vô biên từ đầu đến cuối.
Lục Văn Phi cũng có căn bản võ học, thấy những chiêu thức này quỷ khốc thần sầu kinh thiên động địa.
Vương Tôn nói :
- Hiền đệ lưu ý, ngu huynh sắp thi triển kiếm pháp phá giải đây.
Nói xong vũ động nhánh cây xuất chiêu.
Lục Văn Phi cảm thấy chiêu thức tinh diệu, linh động cực kỳ, biến đổi ảo diệu vô thường. “Đoạt Hồn tam trảm” trong nhu có cương, trong cương có nhu hàm ẩn thần vật nhu khắc cương.
Vương Tôn triển chiêu hoàn tất, Lục Văn Phi vội hỏi :
- Mấy chiêu kiếm pháp này từ đâu mà truyền lại?
Vương Tôn nói :
- Kiếm pháp này cũng có lai lịch, chính là từ trong Việt Nữ kiếm mà biến hóa thành, còn gọi là “Thục Nữ kiếm pháp”.
Lục Văn Phi nói :
- Theo đại ca, đao và kiếm có chỗ nào khác nhau?
Vương Tôn nói :
- Đao pháp là chí cương chi lộ, kiếm pháp là thuần âm chí kình, hai loại này tương sinh tương khắc, khó phân ưu khuyết, chỉ có thể dựa vào người sử dụng mà phân cao thấp.
Lục Văn Phi nói :
- Nói ra thật xấu hổ, tiểu đệ xuất thân đệ tử của Kiếm Tổ mà cũng không biết kiếm pháp này.
Vương Tôn nói :
- Võ học mênh mông như biển, dựa vào thọ mệnh ngắn ngủi của con người sao có thể học hết được, đệ cũng đừng nên tự thẹn.
Lục Văn Phi ôm quyền nói :
- Tiểu đệ đọc sách mười năm, đến hôm nay cũng chỉ có một số kiến thức.
Vương Tôn mỉm cười nói :
- Hiền đệ đừng quá khiêm nhường, thành tựu trong tương lai của đệ nhất định sẽ trên ngu huynh.
Nhìn Văn Phi một lúc lại nói :
- Hai môn công phu này ngu huynh sẽ truyền cho đệ. Nếu chịu khó luyện tập, nhất định có ngày đại thành.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Tuyệt học sư môn không được vì tình cảm riêng tư mà truyền thụ, đại ca tuy có ý truyền nghệ, nhưng tiểu đệ không dám tiếp nhận.
Vương Tôn nghiêm mặt nói :
- Công phu này sẽ dùng một ngày gần đây, vì cứu nguy tình thế khẩn cấp trước mắt, đệ đừng nên chối từ.
Lục Văn Phi cũng biết tình thế trước mắt thập phần khẩn bách, nên không tiện khước từ.
Đao pháp kiếm thức tuy là môn học thâm sâu nan học nan tinh, nhưng Lục Văn Phi có căn bản võ học thâm sâu, nên vừa học đã lĩnh hội được ngay.
Vương Tôn thấy Văn Phi đã luyện chiêu khá thành thục, khoan thai nói :
- Những chiêu thức này về sau đệ nên chăm chỉ luyện tập, huynh đã giao việc cho Bạch Hồ Tử đi làm, đệ có thể đến miếu Sơn Thần nơi cốc khẩu chờ lão. Nhớ kỹ, lão lấy danh lệnh sư hành sự, đệ nhất thiết phải nghe lời lão.
Lục Văn Phi gật đầu nói :
- Bạch Hồ Tử đại thúc là tiền bối võ lâm, lại là bạn thâm giao của gia sư, đương nhiên đệ sẽ nghe lời đại thúc.
Vương Tôn nói :
- Hiền đệ thông minh đại nghĩa, hy vọng là vì đại nghĩa mà hành sự. Ngu huynh nhất định tận lực mà giúp đệ thành công.
Lục Văn Phi ngơ ngác không hiểu Vương Tôn ám chỉ điều gì, chàng hoang mang hỏi :
- Những điều đại ca nói là ám chỉ việc gì?
Vương Tôn mỉm cười bí ẩn nói :
- Đến lúc đó khắc biết, lúc này bất tất hỏi nhiều.
Lục Văn Phi nhíu đôi mày kiếm nói :
- Đại ca có thể chỉ rõ chỗ mê muội của đệ không?
Vương Tôn cười nói :
- Thiên cơ bất khả lộ, nếu để đệ biết tất lầm cả đại sự.
Vương Tôn ngẩng đầu nhìn trời rồi nói :
- Đã không còn sớm nữa, chắc Bạch Hồ Tử đã về, đệ đi thôi.
Lục Văn Phi không tiện truy hỏi, bước ra khỏi am đường, đến cốc khẩu quả nhiên gặp một ngôi miếu Sơn Thần. Bạch Hồ Tử đã đứng chờ nơi cửa miếu, chàng bước lên thi lễ hỏi :
- Chào đại thúc, đại thúc khỏe chứ?
Bạch Hồ Tử cười nhẹ :
- Cả ngày bôn ba nơi sơn dã này, cả người mệt rã rời, chẳng còn chút hơi sức nào cả.
Lục Văn Phi cũng cười nói :
- Chờ cho sự việc hoàn tất, vãn bối sẽ thỉnh an đại thúc.
Bạch Hồ Tử lắc đầu nói :
- Nước xa khó cứu lửa gần, không cần nghĩ tới.
Rồi chỉ về bái đài phía trước thần án hỏi :
- Nhị gia có biết nhị vị này chăng?
Lục Văn Phi nhìn thấy một nam một nữ đang nằm trên bái đài, chính là Trương Ngọc Phong và Tạ Bảo Thụ. Bất giác giật mình nói :
- Từ đâu đại thúc đem hai người này về đây?
Bạch Hồ Tử thong thả nói :
- Lão hủ mạo hiểm xông vào chốn nguy nan, từ trong cổ lăng mà cứu họ ra.
Lục Văn Phi cảm khái nói :
- Tạ Thanh Văn và Trương nhị tẩu vì hai người này mà thân sa vào hổ huyệt, khẩn cấp vạn phần, nay được đại thúc cứu về, thật là công đức vô lượng.
Bạch Hồ Tử cười ha hả :
- Công đức này xin gửi tặng lệnh sư, nhị gia đưa hai người này về Tạ gia, nói là do lệnh sư cứu được.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Thế thì không được, gia sư còn chưa đến, sao có thể tán dương người như vậy?
Bạch Hồ Tử ưỡn ngực nói :
- Hiện nay lão hủ chính là lệnh sư, hơn nữa hiện lão hủ và nghĩa huynh của nhị gia đều không thể lộ diện. Dựa vào danh xưng của lệnh sư là thích hợp nhất.
Lục Văn Phi đang muốn chối từ, Bạch Hồ Tử đã đến giải vào huyệt đạo của hai người rồi gọi :
- Ây! Tỉnh lại, tỉnh lại, hai người cần phải về rồi.
Tạ Bảo Thụ và Trương Ngọc Phong mở mắt, ngơ ngác nhìn chung quanh, rồi lập tức đứng dậy, nhìn Lục Văn Phi đang đứng cạnh hỏi :
- Phải Lục huynh đã cứu chúng tôi chăng?
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Tiểu đệ nào có tài năng như vậy, chính gia sư đã cứu nhị vị từ trong cổ lăng ra.
Trương Ngọc Phong và Tạ Bảo Thụ lúc này mới biết lão nhân đang đứng trước mặt chính là Kiếm Tổ danh chấn giang hồ, vội vã bước lên trước mặt hành lễ đa tạ.
Bạch Hồ Tử khoát tay nói :
- Nhị vị miễn lễ, lần này cứu nhị vị ra, lão hủ dùng phương pháp thế thân. Trong cổ lăng hiện có hai người thế thân, bọn họ đang còn bị hôn mê trong nhất thời không thể phát giác được, nhị vị mau về chuyển cáo việc này với lệnh tôn.
Tạ Bảo Thụ vốn tính cao ngạo nhưng lần này nhận ân nghĩa của người lại là Kiếm Tổ uy danh lừng lẫy, nên phong thái khác hẳn ngày thường, khom mình thi lễ nói :
- Được tiền bối ra tay cứu trợ, vãn bối cả đời không quên đại đức.
Bạch Hồ Tử cười ha hả nói :
- Lão cùng các người đều là đồng đạo đừng nên khách khí.
Rồi chỉ Lục Văn Phi nói :
- Trước đây thế huynh và tiểu đồ có sự hiểu lầm, nay nể mặt lão hủ lần này xin bỏ qua.
Lục Văn Phi vội bước lên vòng tay nói :
- Lần trước đắc tội hy vọng Tạ huynh hải hà.
Tạ Bảo Thụ cũng vòng tay nói :
- Việc này tiểu đệ cũng không phải, Lục huynh bất tất quá lời.
Bạch Hồ Tử nói :
- Lần này có tiểu đồ đưa nhị vị về, trên đường nhớ cẩn thận, tạm thời đừng nên lộ diện.
Dứt lời lão bước ra khỏi miếu, loáng cái đã mất hút, khinh công quả thật thượng thừa. Tạ Bảo Thụ đã biết gia phụ của mình cũng đã đến rồi, ra vẻ khẩn trương nói :
- Chúng ta đi thôi!
Ý muốn về sớm cho gia phụ yên tâm. Hai người dùng khăn che mặt rồi mới ra khỏi cổ miếu, đi nhanh về phía bản đàn của Kim Lăng Tạ gia. Trương Ngọc Phong trong lòng cảm tạ ân đức cứu mạng của sư đồ Lục Văn Phi nên đối với Lục Văn Phi bất giác tăng thêm mấy phần ấn tượng, nàng cố ý bước chậm hai bước sánh vai mà đi với Lục Văn Phi, đồng thời hỏi nhỏ :
- Nhà ta cùng sư đồ của huynh đối lập nhau, sao huynh lại cứu hai người chúng ta?
Lục Văn Phi nói :
- Thái Hành sơn trước mắt tình thế thập phần hiểm ác dù cho có thù hằn với nhau cũng phải dẹp bỏ, cùng nhau tương trợ mới là đạo lý.
Trương Ngọc Phong lại nói :
- Huynh cùng lệnh sư hai người vào cổ lăng phải không?
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Chỉ có gia sư thôi.
Trương Ngọc Phong từ lâu đã nghe đại danh của Kiếm Tổ Hồ Văn Chiêu, vả lại không phải Lục Văn Phi đích thân vào cổ lăng cứu ra nên không tiện hỏi nhiều.
Ba người đi nhanh trên đường cũng chẳng việc gì xảy ra, không lâu đã về đến Phân đàn của Kim Lăng Tạ gia, quản môn nhân nghe tiểu Môn chủ thoát hiểm trở về vội vào trong phi báo.
Tạ Thanh Văn và Tạ Nhất Phi tai nghe Bảo Thụ trở về, bán tín bán nghi, hai người từ trong song song bước nhanh ra ngoài thấy Lục Văn Phi cùng đến với hai người chính là Bảo Thụ, Ngọc Phong thì không giấu vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Tạ Bảo Thụ vừa thấy gia phụ vui mừng quỳ sụp xuống trước mặt lão.
Tạ Thanh Văn chỉ có một trai độc nhất, nay thấy con mình vô sự trở về vô cùng mừng rỡ vội vã đỡ dậy kích động nói :
- Con của ta, mấy hôm nay quá khổ cho con.
Tạ Bảo Thụ bình nhật được yêu chiều quá mức, nghĩ đến việc bị bắt giữ, không nín được lệ nhỏ tuôn trào.
Tạ Nhất Phi bước lên chào hỏi Lục Văn Phi, đồng thời mời ngồi ôm quyền nói :
- Lục huynh trượng nghĩa cứu giúp Bảo Thụ nhà ta, thực là đại ân nhân của Tạ môn.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Tại hạ làm sao có tài năng như vậy, chính gia sư đã cứu họ.
Tạ Nhất Phi “à” một tiếng nói :
- Chỉ có lệnh sư mới có tài năng này.
Lúc này Tạ Thanh Văn đối với Văn Phi thập phần nể trọng, đến trước mặt vòng tay cảm tạ.
Tạ Bảo Thụ đem những việc đã bị bắt kể qua một lượt.
Tạ Thanh Văn mặt đầy vẻ giận dữ, hừ lên một tiếng nói :
- Từ đây thấy rõ, bọn chúng đã có kế hoạch bắt người để làm con tin.
Tạ Bảo Thụ lại nói :
- Hài nhi bị bắt, mỗi ngày bọn chúng đều dùng một liều thuốc đặt trên đỉnh môn, cho đến hôn mê bất tỉnh. Lúc Hồ đại hiệp cứu nạn đã đổi hai tên khác thế thân, nói không chừng bọn họ còn chưa biết hài nhi đã thoát hiểm.
Tạ Thanh Văn gật đầu nói :
- Tạm thời con chớ lộ diện, chờ bọn chúng đến đây ức hiếp ra sao, chúng ta...
Trong lúc đàm luận, ngoài cửa có một người bước vào, khom người báo cáo :
- Bẩm báo Môn chủ, Bạch Cốt giáo chủ Đào Hàn Sinh cầu kiến.
Tạ Thanh Văn cười lạnh nói :
- Quả nhiên đến rồi.
Lão phân phối cùng dặn dò Bảo Thụ, Ngọc Phong, Lục Văn Phi :
- Các người đến sau hậu viện tạm thời lánh mặt, xem hắn ta nói những điều gì?
Chờ ba người đã vào trong, Tạ Thanh Văn mới dặn dò thuộc hạ :
- Mời khách vào.
Đào Hàn Sinh là chủ một phái, theo lý Tạ Thanh Văn phải đích thân ra ngoài nghinh tiếp, nhưng họ Tạ vẫn điềm nhiên tọa thị mà không hề đứng dậy.
Không bao lâu Đào Hàn Sinh tiến vào thấy Tạ Thanh Văn không đứng lên nghinh tiếp, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, ha hả cười nói :
- Vô sự bất đăng tam bảo điện, hôm nay tại hạ đến báo tin lành với Tạ huynh.
Tạ Thanh Văn cố ý không biết, lãnh đạm hỏi :
- Hay là có tin tức của tiểu nhi?
Đào Hàn Sinh nói :
- Đúng vậy, Tư Mã Ôn đã vì Thiếu môn chủ mà vào cổ lăng bái kiến, Cổ Lăng đã chịu phóng thích...
Tạ Thanh Văn hỏi lại :
- Bọn họ đã đáp lời phóng thích, sao không thấy hành động của họ?
Đào Hàn Sinh mỉm cười nói :
- Nhưng phóng thích phải có điều kiện.
Tạ Thanh Văn nổi giận :
- Bọn họ vô cớ bắt đi tiểu nhi, muốn dựa vào đó mà bức hiếp, chính là vì ý này, Tạ mỗ không thể đáp ứng.
Đào Hàn Sinh vội nói :
- Tạ huynh không nên hiểu lầm, điều kiện của họ không phải hà khắc, Tạ huynh nghe tiểu đệ phân bày khắc biết.
Tạ Thanh Văn ra vẻ phẫn nộ nói :
- Huynh đài nói đi.
Đào Hàn Sinh nói :
- Người Cổ Lăng truyền tin với Tư Mã Ôn họ nói sự việc lần này là do hiểu lầm, nếu Kim Lăng Tạ gia và Xuyên Tây Trương môn lập tức lui khỏi Thái Hành, ngoài việc phóng thích lệnh lang và Trương cô nương, họ còn tạ lễ bằng một nắm minh châu, mười cặp bạch bích.
Tạ Thanh Văn cười lạnh :
- Họ bắt đi người của chúng ta, còn ra lệnh cho bọn ta thoái lui, thật bức người thái thậm. Cho đến việc tạ lễ thì sự khảng khái này của họ, Tạ mỗ cũng không lấy làm lạ.
Đào Hàn Sinh cười âm u nói :
- Tại hạ có một việc muốn thức tỉnh Tạ huynh, người Cổ Lăng hành sự ngang ngược, rủi như họ phẫn nộ hạ sát lệnh lang, đó thật là chuyện di hận cả đời.
Tạ Thanh Văn giận dữ nói :
- Họ dám.
Đào Hàn Sinh cười lạnh :
- Đã như vậy, tại hạ đem ý của Tạ huynh hồi báo với Tư Mã Ôn.
Tạ Nhất Phi vội ngăn lại cười nói :
- Mời Giáo chủ ngồi trước đã, việc này còn có chỗ thương lượng.
Tạ Thanh Văn trầm ngâm một lát, đột nhiên thở dài, không lên tiếng.
Đào Hàn Sinh nói :
- Theo tại hạ thấy, việc này nên tính kỹ một chút, Tạ huynh được một nắm minh châu, bạch bích mười cặp, xem như chuyến đi này đã thành công.
Tạ Thanh Văn thở dài nói :
- Nhờ Đào huynh thay lão hồi báo, cho ta ba ngày suy nghĩ.
Đào Hàn Sinh nói :
- Lấy lời này làm định ước, ba ngày sau tại hạ đến nghe tin.
Dứt lời, Đào Hàn Sinh vòng tay cáo từ rồi đi ra cửa.
Tạ Thanh Văn nói với Nhất Phi :
- Những lời của Đào Hàn Sinh cho ta thấy bọn chúng không muốn chúng ta ở đây, việc này Trương lão ngũ phải suy nghĩ mới được.
Tạ Nhất Phi nói :
- Bọn họ muốn bức chúng ta rút lui, điều này chứng minh họ chưa có bảo tàng.
Tạ Thanh Văn tỉnh ngộ :
- Lão ngũ nói đúng lắm, chúng ta đã đến đây, chưa vào cổ lăng sao có thể về không?
Tạ Nhất Phi đưa mắt ra hiệu, Tạ Thanh Văn im bặt.
Tạ Bảo Thụ cùng Ngọc Phong, Văn Phi từ hậu viện bước vào. Văn Phi không muốn lưu lại lâu, vòng tay cáo từ :
- Tại hạ có việc không thể lưu lại, xin cáo biệt.
Trương Ngọc Phong cũng nói :
- Đào Hàn Sinh đã đến nơi này, chắc cũng sẽ đến nhà tiểu nữ, tiểu nữ cũng cần phải về.
Tạ Thanh Văn không lưu khách, miệng dặn dò :
- Trên đường phải cẩn thận.
Lục Văn Phi cùng Ngọc Phong ra khỏi cửa, bèn chia tay, Ngọc Phong hỏi :
- Lẽ nào huynh không đưa muội một chặng đường?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...