Hắc Bạch Phong Vân
Tư Mã Ôn hừ một tiếng nói :
- Không chỉ sau tấm bảng, phía sau đơn phòng kia cũng có người.
Lục Văn Phi ẩn thân trên tấm biển, chợt nghe Tư Mã Ôn cho rằng trong đơn phòng kia có người bỗng chợt giật mình. Chàng bất đắc dĩ phải lộ mình phi thân xuống dưới vòng tay nói :
- Tại hạ tưởng ai, thì ra là Tư Mã tổng quản.
Tư Mã Ôn thần sắc thoáng biến đổi, chỉ vì lão là con người thâm trầm, hỉ nộ bất lộ ra sắc diện, cũng vòng tay ra thi lễ nói :
- Thì ra là Lục thiếu hiệp.
Lúc này, Tạ Thanh Văn đã đổi lại sắc diện bình thường, chớp mắt hỏi :
- Ngươi giả quỷ quỷ ma ma ẩn thân trên tấm biển có ý gì?
Lục Văn Phi nói :
- Tại hạ ẩn thân trên tấm biển ý muốn là âm thầm theo dõi động tĩnh của Ngũ Độc bang chứ không có ý nghe lén sự mật đàm của nhị vị.
Tư Mã Ôn chợt nghĩ đến chàng cùng Hắc Long bang có mối giao tình vội truyền âm nói với Tạ Thanh Văn :
- Tiểu tử này là đồ đệ của Kiếm Tổ lại cùng Hạ Long Tường có giao hảo. Những lời chúng ta nói bị gã nghe được thật bất lợi.
Tư Mã Ôn thâm trầm nham hiểm ý muốn mượn sức của Tạ Thanh Văn hạ sát Văn Phi diệt khẩu.
Tạ Văn Thanh đã ngầm vận công lực chuẩn bị nhất cử sát Văn Phi. Tư Mã Ôn vừa truyền âm đã thức tỉnh lão. Phàm là người Chưởng môn đương gia hành sự phải nghĩ trước làm sau suy nghĩ kỹ càng mới ra tay.
Lão vừa biết đối phương là đồ đệ của Kiếm Tổ trong long có chút lưỡng lự không muốn vô cớ đối đầu với cường địch. Đêm qua Tư Mã Ôn chính mắt thấy chàng đi cùng Hạ Long Tường lên chỉ vào đơn phòng hỏi :
- Lục huynh phải chăng người ở trong phòng là Hạ bang chủ?
Lục Văn Phi lắc đầu đáp :
- Hạ bang chủ không có ở đây.
Tư Mã Ôn có ý kích động sát tâm của Tạ Thanh Văn nên mỉm cười nói :
- Tại hạ nghĩ ra rồi thì ra Lục huynh đệ giấu cô nương Ngọc Phong ở trong phòng.
Lục Văn Phi giật mình đáp :
- Tư Mã tổng quản sao đoán bừa thế? Những lời như vậy cũng thốt ra được sao?
Tạ Thanh Văn do Tư Mã Ôn nhắc tới Ngọc Phong liên tưởng đến Tạ Bảo Thụ lập tức trầm giọng nói :
- Kẻ nào ẩn nấp trong phòng phải mở cửa cho ta xem?
Lục Văn Phi khẩn trương đứng trước cửa nói :
- Bên trong là bằng hữu của tại hạ. Lúc này đang vận tức liệu thương không thể kinh động.
Tạ Thanh Văn thấy chàng trấn giữ trước cửa không chịu nhường bước, trên mặt sát khí đã hiện hừ một tiếng nói :
- Ngươi không chịu tránh ra đừng trách lão phu dùng cường lực.
Lục Văn Phi nói :
- Tệ hữu cùng người vô thù vô oán lẽ nào Môn chủ không biết người đang tĩnh tức không được kinh động sao?
Tư Mã Ôn từ từ nói :
- Môn chủ nhất định phải xem đó là ai. Không chừng đó là Tạ công tử?
Lời này rõ ràng là lời khiêu khích. Lục Văn Phi thiên tính ngay thẳng. Lời nói quyết không thay đổi nên nói :
- Nhị vị là võ công tiền bối không biết người bị thương đang tĩnh tức bị kinh động sẽ ra sao ư? Các vị có thể đợi tệ hữu điều tức xong.
Tạ Thanh Văn lãnh đạm nói :
- Lão phu không có thời gian chờ đợi! Mau tránh ra.
Lục Văn Phi cũng giận dữ nói :
- Lão không màng lý lẽ dùng cường lực không được đâu.
Tạ Thanh Văn đại nộ cự thủ ngang ngực nói :
- Ngươi tránh ra hay không tránh ra?
Lục Văn Phi cảm thấy tiếng gió trong thủ chưởng của lão khá nặng nề nếu tránh ra cửa gỗ nhất định sẽ bị nát. Chàng đành phải nghiến răng vận đủ mười thành công lực để nghênh tiếp thủ chưởng của Tạ Thanh Văn.
Hai luồng kình lực gặp nhau “Bùng” một tiếng thật lớn bụi mù bốc đầy lên miếu đường Lục Văn Phi cảm thấy nội phủ toàn thân chấn động, khí huyết nhộn nhạo.
Hai mắt hoa lên, hai tai nghe thấy “U, u”.
Công lực của nhất đại danh gia quả nhiên uy mãnh tuyệt luân. Lục Văn Phi cảm thấy tình huống bất lợi vội vàng vận dụng khẩu quyết của Vương Tôn sơ truyền mà điều tức chân khí, đồng thời giơ tay rút kiếm khỏi vỏ ngưng thần chờ đợi.
Thủ chưởng này của Tạ Thanh Văn cũng đã dành đến tám thành công lực. Sau khi tiếp chưởng tâm thần chấn động nên lão vô cùng kinh ngạc ra vẻ như đang tránh bụi mù lùi lại hai bước.
Tư Mã Ôn nói :
- Công phu chưởng lực của Lục huynh đệ quả nhiên bất phàm ngang nhiên tiếp đón năm thành công lực của Tạ môn chủ.
Lão giảo quyệt vô cùng bên ngoài ra vẻ tán tụng võ công của Văn Phi nhưng bên trong lại khích Tạ Thanh Văn động sát cơ.
Tạ Thanh Văn mắng thầm :
- Ngươi đừng có ở bên ngoài mà đổ thêm dầu vào lửa. Sau này Hồ Văn Chiêu lão quỷ tìm đến ngươi cũng không thoát khỏi sự liên can.
Tư Mã Ôn biết lão muốn mình xuất thủ viện trợ để sau này không thoát khỏi liên can, lão bước chân lên trước nói :
- Lục huynh đệ sao lại cố chấp như vậy? Nếu không muốn kinh động người trong nội thất thì chúng ta ở ngoài nhìn qua khe cửa cũng được.
Lục Văn Phi chống kiếm đứng thẳng, mặt hiện lên vẻ giận dữ nói :
- Tại hạ đã nói rồi, người này cùng nhị vị vô thù vô oán, sao nhị vị phải nhất thiết đòi xem mặt cho bằng được? Tại hạ thật khó vâng mệnh.
Tư Mã Ôn nhẹ giọng nói :
- Tuy ta tin lời nói của Lục huynh nhưng Tạ môn chủ không xem rõ ràng thì không yên tâm.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Nhị vị nhẫn nại chờ nửa canh giờ nữa tại hạ quyết để người trong nội thất lộ mặt kiến diện.
Tư Mã Ôn cố ý không còn cách nào thoái lui, liền nói :
- Chỉ cần người trong nội thất không phải là Tạ công tử, theo lão phu không cần xem nữa.
Tạ Thanh Văn yêu con quá mức lại lại vừa động thủ với Văn Phi trong lòng khó tính toán, ngẫm nghĩ hồi lâu :
“Chỉ cần ta không giết nó, rủi ro sau này đánh gã bị thương cũng dễ ăn nói với Hồ Văn Chiêu”.
Chủ ý đã định, công lực ngầm vận lên song thủ, mục quang nhìn thẳng vào đối phương, mặt hiện lên sát khí. Lục Văn Phi lo lắng trong lòng, biết đối phương công lực thâm hậu. Một chưởng đánh ra uy lực khôn lường, nên chàng vội vã ngưng thần đề khí chuẩn bị nghênh tiếp.
Tư Mã Ôn đã thấy song phương đang trong tình trạng song hổ đối đầu chuẩn bị xuất kích âm thầm vui mừng vì ngọn lửa đã bùng lên. Không nói không rằng bước qua một bên buông tay đứng nhìn.
Tạ Thanh Văn đã nổi cơn thịnh nộ, quyết tâm không tính đến hậu quả muốn đả thương Văn Phi dưới chưởng lực của mình nên thủ chưởng của lão từ từ dâng cao. Thình lình bên tai nghe một giọng truyền âm nho nhỏ :
- Quý phái cùng Xuyên Tây Trương môn chủ đã bị tập kích bởi Ngũ Độc bang, tình thế nguy cấp. Lão đã trúng phải kế “Ly sơn điệu hổ” của người ta rồi.
Tạ Thanh Văn chấn động không biết lời này là thiệt hay giả. Lão từ lâu đi lại trên giang hồ thâm hiểu những chuyện gian trá mây che song bạt không chuyện gì là không có. Ngũ Độc bang truyền xuất Ngũ Độc lệnh, triển khai công kích việc này cũng không phải là không có.Trong lúc lão lưỡng lự giọng truyền âm lại cất lên vội vã :
- Hảo ý truyền tin của ta mà lão lại nghi ngờ không tin, sau này lão hối hận cũng không kịp.
Tạ Thanh Văn cũng thở dài nói :
- Lão phu kính trọng thân phận Kiếm Tổ Hồ Văn Chiêu tạm thời không chấp nhặt với ngươi.
Tư Mã Ôn thấy lão tự dưng cưỡi ngựa buông cương, không tiếp tục đối đầu với Văn Phi nữa nên lấy làm ngạc nhiên. Tạ Thanh Văn từ tốn nói :
- Tại hạ cảm thấy bất định, sợ bản Môn xảy ra biến cố.
Tư Mã Ôn cười nói :
- Môn chủ ông lo lắng việc Ngũ Độc bang tấn công môn phái phải không?
Tạ Thanh Văn cười lạnh nói :
- Ngũ Độc bang đã truyền xuất Truy Hồn lệnh. Chúng ta không lên khinh suất thái quá.
Dứt lời không kịp cho Tư Mã Ôn mở miệng đã cất bước ra khỏi miếu. Tư Mã Ôn vội vã bước lên ngăn lại nói :
- Việc ước định của chúng ta thì như thế nào?
Tạ Văn Thanh lên tiếng trả lời :
- Đương nhiên là hữu hiệu. Quý Môn cứ tiếp tục hành sự.
Tư Mã Ôn chờ lão đi ra khỏi cửa ngoảnh mặt nói với Văn Phi :
- Lục huynh đệ cuối cùng trong nội phòng đó là ai?
Lục Văn Phi đáp :
- Quả thật là một vị bằng hữu của tại hạ.
Tư Mã Ôn “Ơ” lên một tiếng nói :
- Kim Lăng Tạ gia trên giang hồ uy danh lừng lẫy không ngờ lại bất cận nhân tình cư xử quá đáng như vậy.
Lục Văn Phi nói :
- Lão cho rằng tại hạ che giấu Tạ Bảo Thụ nên mới cố công xem người trong nội phòng là ai, đó cũng là điều thường tình. Tại hạ không thể trách lão.
Tư Mã Ôn nói :
- Lục huynh đệ hào sảng như vậy thật hiếm thấy.
Lục Văn Phi vòng tay nói :
- Tư Mã tổng quản quá khách khí.
Tư Mã Ôn ngẫm nghĩ một lúc :
- Gần đây Lục huynh đệ có gặp nữ lang che mặt không?
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Nữ lang này hành tung ẩn mật, thực tế rất khó gặp mặt.
Tư Mã Ôn nói :
- Phải chăng mấy ngày gần đây Lục huynh ở chung với Vương Tôn?
Lục Văn Phi nói :
- Hành tung của tại hạ trước nay vô định nên cũng không biết Vương đại ca ở nơi nào.
Đối với hành động của Lục Văn Phi, Tư Mã Ôn thập phần lưu ý sớm muốn xem người trong nội thất là ai. Thấy những lời đáp của Văn Phi mơ mơ hồ hồ bất giác cười thầm.
Lục Văn Phi tính nhẩm thời gian trị thương của Vương Tôn đã xong trong lòng cất đi được một gánh nặng chậm rãi hỏi :
- Quý Trang cũng đã nhận được Ngũ Độc Truy Hồn lệnh. Không biết tín vật cảnh cáo này có dọa được người không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...