Vân Nương thở dài nói :
- Bọn họ nếu không có ý cho muội ra ngoài thì tiểu muội dù có chắp thêm đôi cánh cũng khó bay qua. Bên trong chắc họ có dụng tâm khác.
Lục Văn Phi gật đầu :
- Tại hạ đã rõ rồi.
Vân Nương chớp mắt thoáng nhìn chàng :
- Mối khổ ải này, đại ca có thể lượng giải thông cảm cho tiểu muội thì cũng đừng nên gánh vác thay.
Lục Văn Phi không tiện ở lâu, cất bước ra ngoài lầu các rồi nói :
- Bất luận tình thế ác hiểm ra sao, tại hạ có thể giúp đỡ được thì quyết không tọa thị.
Chàng vừa ra giang hồ nào biết giang hồ hiểm ác là gì. Công Tôn Vân Nương lần này trở về chắc có nhận lấy một sứ mạng trọng đại, còn may lòng nàng hiền lương nhiều lần dùng lời nói để thức tỉnh không muốn cho chàng vào chốn hiểm ác, cay độc.
Văn Phi lòng cảm khái, nghĩ sao làm vậy, trở vào phòng, luôn tưởng nhớ đến chuyện Tuyết Sơn Mang Tẩu, lòng nghĩ thầm :
“Có thể Tuyết Sơn Mang Tẩu là một trong những người giữ bức mật đồ, nếu quả như vậy ta không thể không quan tâm”.
Lúc này trời vừa hừng sáng, sự vật trong phòng đã dần dần nhìn thấy rõ. Chàng chợt thấy trên bàn trà có một bức thư bàn đưa tay cầm lấy xem thử, chỉ thấy viết mấy hàng ngắn ngủi “Tình thế hiểm ác. Bớt lo chuyện phiếm, khổ luyện công phu”. Những lời này tuy là kỳ quặc nhưng trong lời nói không ẩn giấu sự ác ý, chàng biết tất có nguyên nhân. Suy nghĩ một hồi trong lòng tỉnh ngộ la thầm: “A ta đã hiểu rồi. Những chữ này chính là của nghĩa huynh Vương Tôn lưu lại”.
Lúc này, trời đã sáng tỏ, chàng vội vàng sửa soạn khăn áo chỉnh tề rồi đi đến Lạc viện nơi ở của Vương Tôn. Chỉ thấy hai cửa trong viện đóng chặt dường như người bên trong còn chưa ngủ dậy. Chàng nhè nhẹ gõ vào cửa hai tiếng. Cửa viện mở ra, Đông Mai hiện ra trước cửa nhìn chàng mỉm cười, nói :
- Kính chào nhị gia.
Lục Văn Phi mỉm cười gật đầu :
- Công tử đã dậy chưa?
Đông Mai lắc đầu nói nhỏ :
- Công tử suốt đêm qua không về. Chỉ lưu lại tiểu tỳ và Đông Cúc.
Lục Văn Phi vừa nghe giật mình nói :
- Bọn họ đi đến đó phải không?
Đông Mai trầm ngâm rồi nói :
- Tiểu tỳ cũng không rõ lắm. Tám phần là đi cổ lăng nhưng công tử cũng có đề cập đến Bích Trần trang.
Lục Văn Phi biết nàng không giấu giếm nên chậm rãi nói :
- Thế thì tại hạ phải mau đến cổ lăng xem thử.
Lời vừa dứt, chàng đã cất bước ra khỏi viện môn. Lúc này ở Thái Hành sơn có thể nói ở khắp nơi đều có ẩn giấu nguy cơ hơn nữa có rất nhiều người đã hoài nghi thân phận của Vương Tôn. Hôm nay suốt đêm chàng không về hiển nhiên đã xảy ra việc gì rồi.
Lục Văn Phi là người trọng nghĩa khí quyết tâm đi cổ lăng để điều tra cho rõ. Lục Văn Phi lòng mang nặng nỗi lo lắng sự an nguy cho nghĩa huynh. Trên đường vội vã chạy như bay. Trong màn sương sáng mờ mịt, thấp thoáng thấy chung quanh cổ lăng rất nhiều người, lòng càng khẩn trương, chân càng gấp rút bước. Quả nhiên thấy Vương Tôn đang đối mặt nói chuyện với Trương Nam, Trịnh Trọng Hổ, Tạ Nhất Phi cũng đứng cạnh bên. Vương Tôn mục quang linh lợi đã sớm nhìn ra người mới đến là Lục Văn Phi, chàng mỉm cười nói :
- Hiền đệ sáng sớm đến cổ lăng này có việc gì?
Lục Văn Phi đáp lời :
- Sáng nay nghe Đông Mai nói đại ca suốt đêm không về cho nên đệ đến đây tìm.
Vương Tôn nét mặt rạng rỡ gật đầu. Rồi mục quang hướng về Trương Nam nói :
- Tại hạ đã nói qua chỉ cần xem mấy viên bạch bích minh châu kia để có thể từ đó đoán định xem có hay không bảo tàng của Tấn vương. Tôn giá không nên hẹp hòi như vậy.
Trương Nam cười lạnh :
- Việc yêu cầu của tại hạ, huynh đệ cũng chưa đáp ứng.
Vương Tôn cười nhẹ nói :
- Tốt lắm, tại hạ sẽ trả lời, nhưng mà sau khi nói xong, lão không chịu đưa ra minh châu bạch bích thì ta phải làm sao?
Trương Nam hừ một tiếng :
- Ta là người gì mà thất tín với ngươi?
Vương Tôn chỉ về phía Tạ Nhất Phi và Trịnh Trọng Hổ nói :
- Hai vị chịu làm chứng chăng?
Tạ Nhất Phi ho khan hai tiếng ngập ngừng :
- Điều này... điều này....
Trịnh Trọng Hổ nhanh chóng trả lời :
- Hắc Long bang chịu bảo chứng. Nếu Trương huynh nuốt lời Trịnh mỗ quyết định sẽ lấy lại công đạo.
Vương Tôn cười lạnh :
- Đó là lời tự các vị nói ra, tại hạ nghĩ lão cũng không hối hận đến nỗi nuốt lời, vì nhân sĩ võ lâm các phái đến Thái Hành sơn dóm ngó bảo tàng rất đông.
Nếu tại hạ không vạch ra màn bí mật này thì người bị hại không biết là bao nhiêu.
Trương Nam gằn giọng :
- Nói như vậy, tôn giá là người cao minh đạo nghĩa à?
Vương Tôn nhìn Trương Nam nửa mắt, nói :
- Lão không nên vội, đến một lúc nào đó tự nhiên lão sẽ rõ. Tấn vương cơ trí tuyệt luân, được Hoàng đế lúc đó vô cùng kỷ trọng nên trong phủ chất chứa cống vật rất nhiều. Tại hạ có nghe đến nắm bạch bích minh châu của Qui Tư quốc vương ban cho Tấn vương, lúc nãy nghe nói có người từ trong cổ mộ lấy ra nắm châu ngọc đó, tại hạ muốn xem có đứng thật là cống vật đó chăng.
Trịnh Trọng Hổ đứng bên cạnh chen lời :
- Những lời này thật hữu lý, nếu đúng cống vật ấy điều này chứng minh bảo tàng Tấn vương quả thật trong lăng mộ.
Vương Tôn dường như không để ý đến lời Trịnh Trọng Hổ, xòe tay nói với Trương Nam :
- Tại hạ đã nói xong. Lão hãy mau lấy ra đồ vật.
Trương Nam đã sớm nhìn ra minh châu bạch bích kia là thượng phẩm giá trị liên thành, bây giờ nghe Vương Tôn nói rõ càng xác định thêm giá trị bảo tàng trong lăng nội, nếu khinh xuất đưa ra thì... hắn nháy mắt ra hiệu thầm với Tạ Nhất Phi.
Tạ Nhất Phi và Xuyên Trương môn đã âm thầm cấu kết nên lão âm thầm gật đầu, lập tức chen vào :
- Khoan đã Trương huynh đã nói những món này là số bảo tàng của Tấn vương, tôn giá chỉ dùng mấy lời vu vơ, ai không biết trong phủ cất giấu rất nhiều bảo vật.
Ngay một cái liếc nhìn cũng chẳng có với Tạ Nhất Phi, Vương Tôn vẫn đối mặt với Trương Nam :
- Ngươi lấy ra hay không?
Trương Nam thấy hai mắt của chàng tròn xoe như hai giọt nước hồ thu trong suốt thấy tận tâm can người ta, hắn bất giác lui hai bước. Tạ Nhất Phi thấy Trương Nam mặt có chút biến sắc trầm giọng nói :
- Trương huynh không cần để ý đến gã.
Trương Nam nhất thời bị khí thế của Vương Tôn áp đảo, lúc này mới sực thấy mình hèn yếu như vậy thật là làm mất đi khí thế đại trượng phu nên cười lạnh nói :
- Chỉ dựa vào mấy câu nói không căn cứ của huynh đệ mà bản tọa phải lấy ra đồ vật, thế gian này sao lại có chuyện dễ dàng như vậy?
Vương Tôn cười lạnh hai tiếng :
- Xem ra lão đã nuốt lời rồi.
Trương Nam hừ một tiếng :
- Cho là như vậy.
Vương Tôn xòe tay đưa ra phía trước chụp vào cổ tay Trương Nam, Trương Nam là người giang hồ khó kiếm người đối địch, mắt nhìn thấy Vương Tôn xông về phía mình, hai tay hắn vung lên đẩy ra một chưởng nhưng mà chiêu thế của Vương Tôn nhanh như điện chớp. Thu chưởng của lão vừa mới giơ lên đã bị đối phương chụp phải cổ tay khiến công lực hoàn toàn mất đi.
Tạ Nhất Phi thấy Trương Nam bị khống chế, hai tay lão giơ lên đánh ra một chưởng tuyệt không gây chút tiếng động vào phía sau lưng Vương Tôn, không ngờ lúc này, có một luồng ám kình tung ra chận lại chưởng lực của Tạ Nhất Phi.
Mắt lão nhìn thấy Trọng Hổ mặt như băng giá bước qua lạnh lùng nói :
- Tạ huynh sao làm vậy?
Tạ Nhất Phi đỏ bừng mặt ương ngạnh nói :
- Gã này ra tay âm độc, ám kích khống chế Trương huynh, đệ lẽ nào buông tay đứng nhìn.
Trịnh Trọng Hổ hừ một tiếng nói :
- Mặt đối mặt ra tay xuất thủ sao gọi là đánh lén?
Tạ Nhất Phi tự biết đuối lý, nín miệng không nói. Trương Ngọc Phong mắt thấy ngũ thúc đã bị khống chế, hét to một tiếng mũi kiếm đâm thẳng về vai phải của Vương Tôn. Vương Tôn chẳng thèm quay lại, đưa tay về phía sau búng ra một chỉ, xoẻng một tiếng trường kiếm của Trương Ngọc Phong bị gãy đôi, nàng bị chấn động đến nỗi thối lui hai bước.
Trong lúc Trương Ngọc Phong phát kiếm, Văn Phi la thầm một tiếng chạy nhanh đến trước nhưng mà cũng đã bị chậm rồi, kiếm của Ngọc Phong cũng đã phát ra, lòng chàng lo lắng thay cho nghĩa huynh không ngờ đơn chỉ của nghĩa huynh công lực hùng hậu như vậy, chàng ngẩn người một lát lẩm bẩm :
- Không thể như vậy.
Trương Ngọc Phong trường kiếm gãy đôi, vội bốc ra một nắm ám khí, mặt lộ sát khí cao giọng nói :
- Việc này ngươi lo không được đâu.
Lục Văn Phi nổi giận :
- Nếu như ngươi hồ đồ sanh chuyện, bảo kiếm của tại hạ vốn không có mắt.
Trương Ngọc Phong vừa giận vừa tức, thất vọng nói :
- Hay lắm. Ngươi cũng giúp hắn chống lại chúng ta sao?
Lục Văn Phi cười lạnh hai tiếng :
- Đại ca ta không có ý làm khó lệnh thúc đâu.
Dứt lời, chàng cất bước đi đến bên cạnh Trương Nam nói :
- Trương tiền bối cũng là người có thân phận không nên thất tín như vậy.
Cổ tay Trương Nam bị Vương Tôn nắm chặt, công lực không cách nào thi triển mà tình thế ở hiện trường lại bất lợi cho mình, hắn cảm thấy hơi giận bốc lên đầu, trầm giọng :
- Ngọc Phong, không cần nói nữa, hãy đưa đồ vật cho họ.
Ngọc Phong cũng biết tình thế không ổn, nhịn nhục lấy trên lưng xuống một cái túi da đưa cho Vương Tôn nói :
- Cầm đi.
Vương Tôn buông tay Trương Nam đồng thời cầm lấy tui da lấy ra một đôi bạch bích đưa lên ánh mặt trời tỉ mỉ xem xét một lúc rồi lại lấy ra một viên minh châu xem kỹ, rồi lại cho vào túi da trả lại cho Ngọc Phong nói :
- Tại hạ đã nói là chỉ xem qua thôi. Bây giờ các vị đã tin chưa? Trương Nam lòng vừa giận vừa thẹn nhưng trong lòng đang có mưu tính nên không đổi sắc diện, lặng thinh không nói. Tạ Nhất Phi có ý tứ thấy Vương Tôn đã xem qua minh châu nên vội vàng hỏi :
- Tôn giá là người học rộng hiểu nhiều, minh châu là thật hay giả?
Vương Tôn cười nhạt :
- Nếu tại hạ không nói rõ nghĩ rằng các người cũng không tâm phục khẩu phục.
Rồi chàng cao giọng nói :
- Những minh châu và bạch bích này có thể nói là thượng phẩm nhưng mà so sánh với cống vật của Tấn vương thật là một trời một vực.
Tạ Nhất Phi cười nói :
- Những lời nói vô căn cứ như vậy ai mà không nói được. Tôn giá nói cho rõ lý lẽ khiến người ta tâm phục mới được.
Vương Tôn ngửa mặt lên trời dường như đang hồi ức một chuyện gì đó, giây lâu lên tiếng :
- Các vị chắc đã xem xét cẩn thận các châu ngọc này, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều có vết tì, mà các cống vật của Tấn vương mỗi viên đều rất hoàn mỹ không hề có chút khuyết tật, đó mới gọi là chỗ trân quý của chúng vì thế tại hạ đoán định, đây không phải là di bảo của Tấn vương.
Tạ Nhất Phi thở dài một hơi rồi nói :
- Theo lời này, trong bóng tối có người dụng ý đem các bảo vật này ra để hấp dẫn mọi người tiến vào cổ lăng.
Vương Tôn lạnh lùng nói :
- Phải hay không phải như vậy, nhất thời tại hạ cũng chưa đoán ra, các vị tùy theo cách nghĩ mà làm.
Rồi chàng ngoảnh mặt nói với Văn Phi :
- Nhị đệ đi thôi.
Lục Văn Phi thấy đại ca uy chấn quần hùng trong lòng rất bái phục, nghe tiếng kêu nên bước qua, hai người sánh vai đi hơn trăm bước. Vương Tôn mở miệng nói trước :
- Công Tôn Vân Nương về rồi, nàng đã nói với nhị đệ những gì?
Lục Văn Phi trả lời :
- Nàng nói Tuyết Sơn Mang Tẩu đã bị Bích Trần trang cầm giữ.
Vương Tôn gật đầu :
- Hoàn cảnh của cha con nàng thật đáng thương nhưng mà ngu huynh chưa có xác định được cha con nàng có phải là....
Nói đến đây đột nhiên ngừng lại không nói nữa. Lục Văn Phi nhất thời không hiểu ý nghĩ trong lời nói của Vương Tôn, lại hỏi nữa :
- Đã có thể điều tra ra Bích Trần trang là nhân vật nào không?
Vương Tôn trầm ngâm lại nói :
- Trước mắt hãy còn khó nói, đệ nên biết người chủ mưu chính của việc này đến giờ hãy còn chưa lộ diện.
Lục Văn Phi như tỉnh ngộ nói :
- Tiểu đệ hoài nghi người chủ mưu trong bóng tối này cũng là người đã phục kích tiên phụ.
Vương Tôn cũng chẳng tỏ ý kiến, đột ngột dừng chân đứng lại nói :
- Có người đuổi theo.
Lục Văn Phi đưa mắt nhìn quanh quả nhiên thấy một người đang phi thân đến. Chàng là người dễ bị kích động không dằn cơn giận dữ nói :
- Tên Trương Nam này quả thật là người không biết lý lẽ.
Vương Tôn thần sắc tự nhiên từ tốn nói :
- Đệ hãy bớt đi sự nóng giận. Hãy xem bọn họ làm gì đã.
Nói về Trương Nam, sau khi mắt thấy Vương Tôn đi rồi. Tạ Nhất Phi bất chợt mở miệng nói :
- Lời gã thiếu niên họ Vương đã nói nghĩ kỹ cũng thấy mấy phần hữu lý.
Trương Nam là người đã từng sưu tập đồ cổ, tuy không phải là người có kiến thức sâu rộng, nhưng cũng hiểu biết đôi điều bèn lấy bạch bích từ trong túi da ra tỉ mỉ xem xét một hồi thất thanh la :
- Viên bạch bích này quả có tì vết.
Tạ Nhất Phi nói tiếp :
- Nhưng mà tên thiếu niên kia hãy còn trẻ tuổi làm sao biết được việc này. Hay là trong đó có một nguyên nhân khác.
Trương Nam nghĩ đến mối nhục vừa rồi cảm thấy phẫn nộ bừng bừng hừ một tiếng lớn :
- Bất kể lời của hắn nói có lý hay không, việc này đệ với hắn còn chưa tính xong.
Tạ Nhất Phi ngẩng mạnh đầu nói :
- Bên kia có người đến kìa.
Trương Nam đưa mắt nhìn qua thì thấy Bạch Cốt giáo chủ chậm rãi bước đến cất giọng oang oang nói :
- Cổ lăng đã có xảy ra gì sao?
Tạ Nhất Phi không muốn phiền phức nên hàm hồ đáp :
- Cũng không có tiến triển gì mới.
Đào Hàn Sinh cười âm u nói :
- Hôm trước có người từ trong cổ lăng chạy ra với một nắm bạch bích minh châu, nghe nói đã bị Xuyên Tây Trương môn đoạt lấy, vừa rồi bản Giáo chủ lại nghe người truyền giáo rằng có một tiểu tử họ Vương dùng cường lực uy bức Trương huynh để có thể xem xét bạch bích minh châu là thật hay giả, có việc này chăng?
Trương Nam ghét người ta nói đến việc này nên ậm ừ cho qua :
- Đã biết rồi không cần hỏi nữa.
Đào Hàn Sinh lạnh mặt nói :
- Lão phu vô ý nhắc đến việc minh châu, chỉ vì gã thiếu niên họ Vương đó lai lịch rất đáng nghi nên mới đến đây cho biết.
Trương Nam cười lạnh :
- Không nhọc lòng lo lắng của tôn giá, trước sau gì đệ cũng làm cho ra lẽ.
Đào Hàn Sinh cười khì khì nói :
- Trương huynh hiểu lầm ý rồi, điều lão phu nói không phải là việc này.
Lão cười lớn một hồi lại nói tiếp :
- Chư vị nếu như chưa quên thì nên nhớ rằng nội phủ Tấn vương năm đó có rất nhiều người võ lâm trú ngụ. Khi trong cung của Tấn vương gặp sự cố, tuy ông ta là con người thanh bạch, trong sạch không làm chuyện gì sai trái nhưng mà ông ấy không thể không phân phối hậu sự sau này.
Trương Nam hồ nghi nói :
- Lão đừng đưa ra những lời phiếm càng lúc càng xa với như vậy.
Đào Hàn Sinh cười lạnh :
- Nếu bản Giáo chủ không đem những lời này ra nói rõ thì nghĩ rằng các vị cũng không minh bạch.
Tạ Nhất Phi yên lặng đứng một bên, chợt có chút tỉnh ngộ nói :
- A! Lão hiểu rồi.
Đào Hàn Sinh liếc nhìn lão một cái rồi nói :
- Bản Giáo chủ có thể biết Tạ huynh đã rõ điều gì chăng?
Tạ Nhất Phi từ tốn nói :
- Tấn vương là người cực kỳ sáng suốt, lúc đó, gặp chuyện khổ nạn đối với hậu sự tất phải an bài. Hơn nữa, trong phủ của ngài có rất nhiều người nghĩa hiệp. Người nào cũng có thể ký thác giữ gìn bảo vật. Việc này tất có kế hoạch chu toàn.
Đào Hàn Sinh cười ha hả nói :
- Huynh có thể nghĩ đến những việc này thật là cao minh nhưng mà chúng ta phải suy nghĩ thêm một bước nữa.
Tạ Nhất Phi suy nghĩ một lát lắc đầu nói :
- Xin tha đệ ngu muội, nhất thời thực nghĩ không ra.
Đào Hàn Sinh ngửa mặt cười ngạo nghễ rồi chậm rãi nói :
- Tấn vương vốn là người bản triều chết chỉ hơn mười năm, các vị cũng đã xuất sơn hành đạo, lẽ nào lại không biết những người nào thường đi lại trong Tấn vương phủ.
Tạ Nhất Phi tỉnh ngộ thất thanh nói :
- Kiếm Chủ Hồ Văn Chiêu, Thiết Chưởng Chấn Tam Tương Lục Tử Tuấn, Tuyết Sơn Mang Tẩu Công Tôn Long năm đó đang làm thượng khách nơi phủ Tấn vương.
Đào Hàn Sinh cười lạnh nói :
- Tuyết Sơn Mang Tẩu đã vô cớ đến thanh sơn mở quán. Lục Tử Tuấn ẩn tích Thái Hành đột nhiên bị người ta giết chết. Hơn nữa Hồ Văn Chiêu lại sai môn đồ đến đây đó không phải là việc bình thường. Nếu như chư vị liên hệ những sự tình trước sau thì không khó hiểu được bọn họ vì cớ gì đến đây.
Trương Nam tính tình nóng nảy cất bước lên nói :
- Đi. Chúng ta mau tìm Tuyết Sơn Mang Tẩu.
Đào Hàn Sinh cười hắc hắc :
- Trễ rồi. Cha con họ đã sớm tìm được chỗ dựa có thế lực.
Trương Nam hừ một tiếng :
- Ta không tin có người bảo hộ được lão.
Đào Hàn Sinh cười lạnh nói :
- Huynh chớ xem nhẹ người ta. Phái này sợ còn khó đánh hơn cả Hắc Long bang.
Trương Nam nghe lão ta đề cập đến Hắc Long bang, chợt nghĩ đến Trịnh Trọng Hổ cũng có mặt ở hiện trường, đưa mắt nhìn quanh thì ra Trịnh Trọng Hổ đã sớm đi rồi mới chậm rãi hỏi :
- Cuối cùng Giáo chủ nói đó là phái nào?
Đào Hàn Sinh lần này đến đây là có mục đích, vì lão biết mình ít người cô thế ý muốn mượn lực lượng của hai phái nên mới không tiếc đem những việc bí mật trong lòng nói ra. Giờ đây nhìn thấy hai người đã bị kích động nên chậm rãi nói :
- Tuyết Sơn Mang Tẩu đã nương nhờ Bích Trần trang.
Trương Nam vốn chưa từng nghe qua có một môn phái như vậy, không dằn được cười lớn nói :
- Nho nhỏ một cái sơn trang lẽ nào cũng có thể gây nên sóng gió.
Đào Hàn Sinh là người từ thất cơ, chịu khổ dưới tay của Tổng quản Tần sơn trang, trong lòng cười nhạt nghĩ thầm :
“Không cho bọn họ nếm mùi đau khổ thì không biết thế nào là lợi hại”.
Ngoài mặt lại làm ra vẻ không có việc gì, lão nói :
- Người đến không hiền, người hiền không đến. Chúng ta không thể đối đầu với bọn họ.
Tạ Nhất Phi đứng bên cạnh chen lời :
- Việc của Tuyết Sơn Mang Tẩu sau này hãy bàn, hiện giờ có một người tại đây sao không đi tìm hắn.
Đào Hàn Sinh thấy lời nói ngoài ý liệu, vội hỏi :
- Tạ huynh nói đó là ai?
Tạ Nhất Phi nói :
- Lục Văn Phi con của Lục Tử Tuấn. Còn có một thiếu niên họ Vương lai lịch người này cũng lắm khả nghi.
Trương Nam nghĩ đến chuyện thọ nhục vừa rồi, tiếp liền :
- Đúng rồi, người này hiểu rõ tỉ mỉ nội tình bên trong của Tấn vương phủ, hay có lẽ hắn là người Tấn vương phó thác?
Đào Hàn Sinh lưu tâm hỏi lại :
- Tên này khoảng bao nhiêu tuổi?
Trương Nam đáp lời :
- Ước khoảng trên dưới hai mươi.
Đào Hàn Sinh gật đầu nói :
- Không chừng hắn vâng lệnh sư phụ đến đây. Chúng ta mau bắt hai tên nhãi ranh này, dùng khổ hình truy cung sợ gì bọn chúng không nói ra sự thật.
Lão này từ lâu đã có ý muốn kết thúc Lục Văn Phi chỉ vì tai nghe Kiếm Chủ Hồ Văn Chiêu đã đến, tự biết mình đánh không lại nên muốn lôi kéo Trương, Tạ hai nhà.
Trương Nam và Tạ Nhất Phi tuy đều là lão giang hồ, nhưng vì lợi to trước mắt quên hại sau này, đồng thanh nói :
- Lời của Giáo chủ rất đúng. Chúng ta mau đuổi theo.
Đào Hàn Sinh âm thầm cười rồi cất mình phi thân trước.
Trương Nam vội vã dặn dò Ngọc Phong :
- Ngọc Phong, con hãy giữ gìn nơi này, nếu có nguy hiểm dùng tín hiệu thông báo cho người của Tạ gia.
Trương Ngọc Phong tuy trong lòng không muốn nhưng không dám lên tiếng nói gì. Đào Hàn Sinh cùng Trương, Tạ hai người cấp tốc truy đuổi, quả thấy Lục Văn Phi và Vương Tôn sát vai chậm rãi đi ở phía trước, Tạ Nhất Phi hừ lạnh một tiếng gọi lớn :
- Xin hai người lưu lại ta có điều muốn nói.
Trương Nam bị cái nhục khống chế vừa rồi vội vã bước lên trước, gằn giọng nói :
- Đứng lại lão phu có điều muốn hỏi ngươi.
Vương Tôn chậm rãi quay người lại từ tốn, nói :
- Các vị đến đây khí thế hùng hổ, ý muốn làm gì?
Trương Nam biết đối phương chẳng phải tay vừa ngầm vận chân khí trầm giọng nói :
- Nếu như tôn giá không đem lai lịch ra nói rõ ta nghĩ rằng ngươi không đi được khỏi nơi đây.
Vương Tôn mỉm cười :
- Thật sao?
Trương Nam nổi nóng nói :
- Lẽ nào lão phu rảnh rỗi để đùa bỡn với ngươi sao.
Vương Tôn lắc đầu nói :
- Dựa vào những điều lo liệu của các vị sợ khó mà làm được.
Trương Nam mặt đầy sát khí, từng bước từng bước tiến lên gằn giọng :
- Không tin ngươi thử xem.
Lúc lão bước lên các Vương Tôn khoảng một trượng, thình lình dừng bước. Lão vốn là người đã có kinh nghiệm chiến đấu, mười năm trở lại đây những trận đánh ác liệt không biết là bao nhiêu, không biết tại sao giờ lại đột nhiên khiếp nhược chỉ thấy đối phương đứng bình thản mà ẩn giấu một khí thế kinh người. Tuy mình đã đề công vận khí nhưng không biết phải phát chiêu thế nào.
Tạ Nhất Phi vốn cùng với Trương Nam đồng hành. Lão vốn tính giảo hoạt, vừa rồi Vương Tôn một chiêu khống chế Trương Nam thì biết Vương Tôn là người khó đối đầu. Thấy Trương Nam đã giành đối đáp trước nên lão quay người đến bên Lục Văn Phi, lòng thầm nghĩ :
“Dù sao Tạ gia với đệ tử Hồ Văn Chiêu đã từng kết oán thù nếu gây chuyện lão Đại chưởng môn chắc cũng không đến nỗi trách mắng”.
Cho nên lão ngẩng đầu nói lớn :
- Ngươi đả thương người rồi định chạy sao?
Lục Văn Phi đã biết khó tránh khỏi trường ác đấu, nên giương mày kiếm mà nói :
- Lệnh điệt dựa thế bức người, tại hạ bất dĩ phải động thủ. Việc này tôn giá cũng đã mắt thấy, sao lại trách mắng tại hạ.
Tạ Nhất Phi lạnh lùng nói :
- Nó là con yêu quý của lão Đại chưởng môn, ngươi có lý lẽ hãy nói với Chưởng môn.
Lời nói này thật rõ ràng lão muốn thu thập Văn Phi giao nạp lão đại. Lục Văn Phi thiếu niên cương cường không giấu giận dữ nói :
- Đúng sai tự đã có công luận, tại hạ đâu có dư thời gian như vậy.
Tạ Nhất Phi cười nham hiểm :
- Nói vậy không ép thì ngươi không đi.
Lão đề ngưng công lực bước nhanh đến. Văn Phi cũng nổi giận lớn tiếng :
- Các ngươi có biết lý lẽ không?
Nói dứt, chàng giơ tay đẩy ra một luồng chưởng lực thật hùng mạnh. Tạ Nhất Phi nào có coi chàng ra gì, lão lật chưởng phong tỏa bên ngoài hét :
- Ngươi đi tìm cái chết?
Chưởng lực phát ra, Văn Phi cảm thấy chưởng lực đối phương ẩn giấu một kình lực kinh người, trong lòng chấn động nên vận công tăng thêm hai phần công lực.
Hai luồng công lực gặp nhau, song phương cùng cảm thấy chấn động. Lục Văn Phi không tự chủ lui một bước. Tạ Nhất Phi lắc lư mấy cái trong lòng quá kinh ngạc :
“Tên thiếu niên này chỉ qua mấy ngày không gặp, võ công đã tăng lên rất nhiều, không dễ gì thu thập hắn”.
Tả chưởng của lão đưa lên vận tám thành chân lực đẩy đi một chưởng. Lục Văn Phi tiếp một chưởng dũng mãnh của Tạ Nhất Phi tuy có bị chưởng phong mạnh mẽ đẩy đi một bước nhưng dường như không chút tổn hại, kết quả này thật ra ngoài ý niệm khiến chàng ngẩn người.
Trong chớp mắt ngẩn người đó, chưởng lực của Tạ Nhất Phi như một cơn lốc cuốn bủa thẳng đến người chàng. Trong lúc chàng đang suy nghĩ nhưng song chưởng cũng theo bản năng giơ lên nghinh tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...