Hắc Ám Vinh Quang


Hôm nay < Nhật Báo Tiên Tri > đăng tin, trong vòng năm năm trở lại đây Chúa Tể Hắc Ám, Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai cùng thuộc hạ Tử Thần Thực Tử của minh đã biết mất khỏi toàn bộ nước Anh và không thấy bóng dáng một ai trừ những kẻ bị bắt ở ngục Azkanban.

Khi đọc tin này, giới phù thủy nước Anh hết sức vui mừng, họ đã không còn sống trong nỗi lo sợ thắp thỏm sẽ bị giết chết.

Ai ai cũng biết nhờ vị anh hùng nhỏ tuổi của nhà Potter mà bọn họ được như ngày hôm nay.
Vào tháng bảy khi chỉ vỏn vẹn còn mấy canh giờ sẽ qua tháng tám của năm năm trước, đã có một sự kiện chấn động làm cả thế giới phù thủy nước Anh phải xôn xao.

Chúa Tể Hắc Ám biến mắt ngay trước mặt đứa con nhỏ của nhà Potter và gia đình Potter sống sót dưới tay Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai.

Họ tung hô đứa con nhỏ nhà Potter, gọi nó bằng Chúa Cứu Thế, Cứu Thế Chủ, Cậu Bé Sống Sót và rất nhiều cái tên khác được đặt ra.
"Một lũ ngu ngốc."
Giọng nói non nớt nhưng lẫn trong đó là sự khinh bỉnh.

Chỉ vì Chúa Tể Hắc Ám biến mất trước một đứa trẻ chưa tới một tuổi đã được tung hô như thế? Thật không hiểu đầu óc của những kẻ đó bị quỷ khổng lồ ăn mất hay là bị ốc sên chui vào đầu cắn nát não rồi.

"Điện hạ, đã đến thời điểm."
"Được."
Thân ảnh nhỏ nhắn lướt nhẹ trong đêm tối, dãy hành lang tối đen xen lẫn được chút ánh sáng nhỏ.

Theo sau thân ảnh nhỏ nhắn là tốp người cao to trên thân vận đồng loạt cùng bộ đồ từ đầu đến cuối chỉ một màu đen, gương mặt được che khuất bởi chiếc mặt nạ.

Bước chân họ như làn gió lướt nhẹ qua, không ồn ào, không tiếng động, sương mù không biết từ đầu xuất hiện che đi làm cho họ càng thêm quỷ dị.

"Thời khắc đã điểm, bóng đen lần nữa bao chùm lấy ánh sáng.

Kẻ đã bán linh hồn cho thời gian, lần nữa quay trở về, tụ lại nơi đây cùng nhau góp vui tạo nên một thời kì vĩnh cửu." Giọng nói của người nọ trầm thấp, không quá to cũng không quá nhỏ.


Tay người kia chỉ về một hướng, miệng bắt đầu lẩm nhẩm những câu khó hiểu.

Một khắc trôi qua, làn sương khói bao quanh ngày càng dày đặc nhưng dường như những người ở đó không có khó chịu hay gì cả, ánh mắt họ vẫn hướng về thân ảnh màu đen ở trung tâm tốp người.

Bỗng làn khói màu đen kì lạ xuất hiện ở giữa sương mù trắng xoá, thân ảnh nhỏ bé lại lần nữa xuất hiện, bước chân chậm chạp không quá nhanh đi tới trung tâm rộng rãi.

"Thật mừng khi người quay trở lại, cha."
Bóng người từ từ hiện trong làn khói đen.

Người nọ mái tóc đen tuyền, nước da tái nhợt cùng đôi mắt đen xen lẫn đỏ ẩn ẩn hiện hiện, dáng người cao trên người vận một bôn màu đen như bao người khác.

"Không hổ là người thừa kế ta chọn, tài năng hơn người."
"Là trách nhiệm của con." Thân ảnh nhỏ cúi người, như một lời cảm ơn.
Người nọ đi đến cạnh thân ảnh nhỏ nhắn, mắt nhìn những người mặc đồ đen.

Trên khuôn mặt mang nét lạnh lùng hiện lên một đường cong nhỏ.
"Hỡi những kẻ trung thành Chúa Tể Hắc Ám Voldemort, các ngươi đã được chứng kiến sự trở về của ta, là sự đặc biệt hơn những người khác, các ngươi là phần tử quan trọng mà người thừa kế đã chọn.

Có lẽ các ngươi hiểu được mục đích của ngày hôm nay, năm năm trôi qua chúng ta đã im hơi lặng tiếng nhưng hãy chịu đựng một thời gian nữa thôi.

Mong ước chúng ta cùng nhau nhấm đến sắp trở thành hiện thực, sẽ không một ai ngán đường kể cả Hội Phượng Hoàng hay Dumbledor."
Âm thanh trầm thấp, lời nói chậm rãi đánh sau vào từng con người đang có mặt ở đây.

Bọn họ không hẹn mà thân thể cùng rung lên kích động, đúng thế, người nọ nói không sai.


Trong năm năm qua bọn họ đã im hơi lặng tiếng, cho giới phù thủy nước Anh biết rằng họ đã biến mất nhưng sự thật rằng bọn họ chỉ đang thực hiện kế hoạch mà kẻ đứng đầu đưa ra mà thôi.
"Luôn nguyện giăng hết toàn bộ sức mạnh cho Chúa Tể Hắc Ám và người thừa kế."
Người nọ khóe môi cong lên khi thấy đồng loạt những kẻ mặc đồ đen quỳ xuống, có vẻ như người thừa kế của y trong vòng thời gian năm năm này đã lấy được lòng trung thành cùng tính nhiệm bao lâu nay.
"Quay trở về và tiếp tục kế hoạch."
Y phất tay áo, từng người hóa thành làn khói đen biến mất khỏi bầu trời đen.

Chỉ còn hai thân ảnh một lớn một bé đứng kế nhau.
"Cha, người định làm gì tiếp theo?' Thân ảnh nhỏ quay đầu nhìn người nọ.
"Không phải con là quân sư sao, Harry? Sao lại hỏi ta vấn đề này." Người nọ mỉm cười, đầu hơi cúi xuống nhìn thân ảnh bé bé đang đứng cạnh mình.
Harry bĩu môi, cậu lấy tay nghịch ngợm lọn tóc của mình "Cha à, người biết là con không quan tâm đến mấy vấn đề này mà? Bây giờ người đã quay trở lại, mấy cái này phải là do người chứ? Hiện tại bảo bảo chỉ mới năm tuổi thôi a~"
"Haha, có ai năm tuổi mà khôn khéo như con không?" Voldemort mỉm cười, vươn tay bế cái cậu bé đang hờn dỗi bĩu môi bên cạnh mình.

"Được rồi, không phải con kêu thực hiện theo kế hoạch sao? Chúng ta im hơi lặng tiếng, sống một khoảng thời gian yên bình đã nào."
Harry nghi ngoặc nhìn vào đôi mắt đỏ của người nọ, nó không còn là màu đen như lúc nảy nữa.

"Cha, người biết rằng hiện giờ chỉ cần người muốn thế giới phù thủy ngay lập tức vào tay chúng ta mà đúng không?"
"Ta hiểu ý con nhưng ta nghĩ thời điểm bây giờ vẫn chưa thích hợp, con yêu à.

Lúc trước ta vì sự ngu ngốc của mình mà hành xử không đúng, bây giờ tất cả những Trường Sinh Linh Giá của ta đã đươc con hợp lại thành một chỗ, đầu óc cũng không còn điên rồ như lúc trước.

Không nhất thiết chúng ta phải xông lên lúc này." Voldemort chậm rãi lên tiếng, y hiện tại đã không còn điên rồ như lúc trước không nhất thiết phải thực hiện cái kia lúc bấy giờ.

Y vẫn còn muốn cho lão Ong Mật kia vọng tưởng rằng y cùng Tử Thần Thực Tử đã biến mất.
Thời gian vào năm năm trước, lúc tiểu Harry hơn một tuổi rưỡi đã có thể nói lưu loát.


Lúc đó là thời kì đấu tranh giữa Tử Thần Thực Tử và Hội Phượng Hoàng một cách kịch liệt, vào một hôm nọ có một lời tiên tri đưa việc đối đầu giữa Chúa Tể Hắc Ám và người được coi là kẻ giải phóng thế giới phù thủy nước Anh.

Khi nghe thấy lời tiên tri đó, Voldemort đã không từ thủ đoaạn tìm ra kẻ tương ứng trong lời tiên tri và thật không ngờ nó lại rơi vào đứa con nhỏ của nhà Potter.

Khi đó Voldemort đã có ý định giết đứa nhỏ đó nhưng đã bị tiểu Harry ngăn cản lại.

Cậu bé đã đưa ra một kế hoạch hết sức bội phục trong độ tuổi chỉ mới hơn một tuổi.

Sự thật về việc Voldemort biến mất trước mắt đứa con nhỏ nhà Potter cũng nằm trong kế hoạch này, làm lão Ong Mật cùng Hội Phượng Hoàng tưởng rằng đứa bé đã giết y.

Và điều đó đã được chứng minh khi < Nhật Báo Tiên Tri > hôm nay đưa tin về sự biến mất của Chúa Tể Hắc Ám cùng với Tử Thần Thực Tử trong năm năm.
Voldemort chưa từng biến mất, y chỉ đơn giản "ngủ" trong vài năm.

Trong vài năm này, y âm thầm đứng quan sát hết toàn bộ mọi thứ mà người thừa kế của y làm.

Chỉ chưa tới một năm khi y biến mất, tiểu Harry đã lên nắm quyền khiến cho tất cả Tử Thần Thực Tử phải cúi đầu xuống, trung thành với một cậu bé.

Có điều, nếu nói về tính cách của Voldemort, y nhất định sẽ tức giận khi thấy đám thuộc hạ trung thành với người thừa kế hơn cả y.

Nhưng điều đó lại không xảy ra, y cảm thấy tự hào khi người thừa kế nhanh như vậy thu hết đám Tử Thần Thực Tử trong tay.

Điều đó chứng minh đứa trẻ mà y chọn, sau này nhất định sẽ là trở thành một người lớn mạnh, ai ai cũng phải quỳ xuống.

-
"Này, sao ngươi lại ở nơi đây?"
Mùa Giáng Sinh, tiết trời se se lạnh, người đi đường tấp nập, ai ai cũng muốn về thật nhanh cùng đón một mùa lễ với gia đình.

Ở một nơi góc khuất trên con đường đầy ấp người đi bộ, có đứa trẻ đang ngồi co ro với tiết trời lạnh, trên thân chỉ một tấm vải mỏng quấn quanh người.
"Tôi...không có nơi nào để về..."
Đứa trẻ ngước nhìn người lạ mới bước đến, giọng nói khàn khàn không nói nên lời, cánh môi khô nứt tựa như đã thật lâu rồi chưa được uống một ngụm nước nào.


"Muốn theo ta chứ? Ngươi sẽ sống tốt hơn cuộc sống bây giờ."
Người nọ chậm rãi bước tới, trên tay không biết từ lúc nào đã hiện lên một túi đồ ăn vặt nhỏ.

Người đó cúi xuống đưa túi đồ ăn cho đứa trẻ.

"Tôi sẽ sống tốt hơn sao?"
Đứa trẻ lưỡng lự nhận thứ đồ mà người nọ đưa tới, ngơ ngác với lời mời được ngỏ.
"Đúng vậy."
Người nọ nở nụ cười nhẹ, khoé môi hơi cong nhìn đứa trẻ ngồi co rúm trong cái thời tiết lạng lẽo, người người đi tấp nập bên ngoài.

Bước chân của họ không có ai dừng lại chỉ để quan tâm một đứa trẻ, bọn họ còn rất nhiều việc khác phải làm.
"Được, tôi sẽ theo ngài."
Đôi mắt đứa trẻ rũ xuống, chậm chậm di chuyển cái đầu nhỏ nhìn xung quanh rồi chuyển hướng sang phía ngoài, nơi nó cùng người nọ đang dừng chân là một con hẻm vô cùng tối, khó khăn lắm mới thấy được chút bên trong.

Ánh mắt nó thật sâu xa khi ngắm nhìn những con người vội vã về nhà hay đến một nơi nào đó để có thể trải qua một kì nghỉ lễ miên mãn.

Dường như trong đôi mắt của đứa trê hiện lên một tia sáng nhỏ, nó làm người nọ liên tưởng đến thật giống một người đã từng trải qua một khoảng rất dài trong cuộc đời ngắn ngủi.

Đứa trê gật nhẹ đầu.

"Từ bây giờ ngươi sẽ là thuộc hạ của ta."
Khoé môi người nọ cong lên tới 45 độ, khuôn mặt từ nảy giờ vốn lạnh lùng nhưng lại mang chút nét hiền hoà hiện lên một chút sự vui vẻ trong đó.

Người nọ dang bàn tay trắng tinh xảo của mình ra trước mặt đứa trẻ, nó cũng không chần chừ mà nắm tay.
"Vâng, thưa chủ nhân."
——————
2026 từ
07/02/2022.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui