Hôm sau, thời gian còn sớm có đôi mắt xanh lục phát giác mở ra.
Gương mặt đỏ bừng thở hổn hển, tiết trời buổi sáng se se lạnh từng đợt thở mạnh đã tạo ra làng sương mờ mờ ảo ảo.
"Chết tiệt! Làm sao lại mơ thấy lúc đó cơ chứ!"
Người nằm trên giường bệnh nọ nhắm nghiền đôi con ngươi xinh đẹp lại, cánh tay đặt trên đôi mắt che đi ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.
Qua một lúc cánh tay đó cuối cùng cũng hạ xuống, cái đầu nhỏ nằm trên gối từ từ định hình lại.
'Đã là sáng sớm rồi sao?'
Ánh sáng bên ngoài cố gắng len lỏi vào bên trong cửa sổ tạo thành một mảng sáng lớn, hiện tại thời gian vẫn còn sớm ánh sáng bây giờ còn nhẹ nhàng kết hợp với làng sương kết thành bức tranh nhẹ nhàng buổi sớm mai.
'Có lẽ nên quay về phòng thôi.'
Không tốn thời gian suy nghĩ, Harry xuống giường, bước ra khỏi Bệnh Thất.
Thời gian bây giờ là sáu giờ sáng còn rất sớm để các học trò của bốn nhà tỉnh dậy, tiết đầu tiên sớm nhất cũng là tám giờ sáng.
Đi trên dãy hành lang dài cổ kính làm Harry nhớ lại quãng thời gian sống tại Hogwarts ở đời trước, lúc đó cũng bình yên như bây giờ nhưng khi ấy đối với Harry lại rất khác biệt với hiện tại.
Bởi vì không có Harry giúp đỡ các Trường Sinh Linh Giá của Voldemort bị phân tán khiến cho thần trí của y điên loạn, giống như việc tạo ra vết sẹo trên đầu Herry Potter đã khiến y gần như biến mất phải sống chui lủi ở một nơi nào đó xa xôi khỏi nước Anh.
Quãng thời gian đó Harry được nhà Malfoy và Severus Snape nuôi dưỡng, Bellatrix cùng chồng của ả bị đưa vào ngục Azkaban, Regulus thì biến mất không có tung tích chính vì lý do này đã khiến Severus Snape lâm vào cảnh u sầu ngày đêm bầu bạn với rượu, không rượu thì độc dược cứ thế lặp qua lặp lại như một tuần hoàn cho dù người bạn thân Lily Potter khuyên can như thế nào vẫn không thành.
Thời gian đó gọi sung sướng như bây giờ thì không hẳn, Harry lúc ấy thiếu đi tình thương của cha mẹ dù cho nhà Malfoy có chăm sóc như thế nào đi chăng nữa thì việc thiếu đi người thân đối với một đứa trẻ là một điều rất khó khăn.
Cũng chính vì thế, năm đó khi Harry biết được sự thật thân thế của mình liền tức giận cãi nhau một trận với Voldemort khi vừa hồi sinh lại, nó và y chiến tranh lạnh gần như không thèm nhìn, không thèm nói một câu nào với y tận ba tháng khiến y bùng nổ tức giận.
Nhưng như thế thì sao chứ? Voldemort cũng không thể nào tức giận giết đi Harry được càng đừng nói khi ấy Voldemort chính xác đã có cảm tình với nó nhưng nó xưa giờ không hiểu tình cảm thì làm sao phân biệt được cái nào là yêu, cái nào thân nhân? Việc Harry biết thân thế của mình đồng nghĩa với việc Herry Potter cùng gia đình Potter - James Potter, Lily Potter và người cha đỡ đầu Sirius Black cộng thêm người bạn đời của ông Remus Lupin, cùng hai người bạn thân Ron Weasley và Hermione Granger biết chuyện.
Đương nhiên việc đó sẽ xảy ra tranh cãi một cách quyết liệt, nhìn vào thái độ của Ron Weasley đối với Harry hiện tại cũng có thể suy đoán được tính cách đời trước của cậu ta với việc đó như thế nào.
Herry Potter, James Potter, Lily Potter cả ba người bọn họ đã không tốn ít công tư khiến cho Harry quay về phía họ nhưng sự thật vốn luôn phủ phàng.
Làm sao có thể khiến cho một người từ khi còn là một đứa trẻ nhuốm mình vào trong hắc ám có thể quay về với ánh sáng? Càng đừng nói thêm, khi Harry quay về phía Hội Phượng Hoàng những thành viên trong đó sẽ không nhăm nhe nó, đợi chờ ngày giết chết nó? Làm sao có thể chứ? Nó đã sát hại những người thân của họ thì làm sao có thể vì lý do là đứa con ruột nhà Potter đã mất nên được khoan hồng?
Nực cười.
Khoé môi Harry nhếch lên đầy sự khinh bỉ, nó làm sao không hiểu tâm tư, tình thế giữa nó và bọn họ khi đó chứ? Muốn nó quay đầu đâu có thể dễ dàng như vậy, lần này nó trọng sinh quay về quá khứ sẽ khiến cho những gì xảy ra ở trước kia hoàn toàn biến mất và thay vào đó chính là kế hoạch hắn đã ấp ủ từ lâu.
Đi được một lúc cuối cùng cũng về đến ký túc xá nhà Slytherin, nó bước vào trong và đi đến phòng của mình.
Harry không ở chung với ai cả, nó ở một mình điều đó khá thoải mái dù sao cương vị của nó trong Slytherin cũng đã rất cao rồi.
Theo luật của Slytherin thì Thủ Tịch hay Thủ Tịch Nhà đều có thể ở một mình hoặc ở chung với một ai đó nhưng nó thích ở một mình trong một căn phòng hơn, ấy đã là thói quen của từ đời trước.
Bước vào căn phòng, cách bài trí rất đơn giản lấy tông màu xanh của Slytherin và màu bạc làm chủ đạo, kết hợp với hai gam màu đó chính là màu đen cùng với màu vàng kim, tổng quát có thể thấy thanh lịch nhưng không kém phần sang trọng.
Một chiếc giường lớn ở giữa tường xung quanh chiếc giường được bao bọc những cây cột màu đen khắt trên đó là hoạ tiết tinh xảo, ga giường cùng rèm che cùng màu với nhau.
Bên cạnh được đặt một chiếc tủ đầu giường màu đen làm bằng gỗ, xa xa ở giữa căn phòng chính là một bộ sô pha màu xanh bạc đối diện chính là một cái lò sưởi lớn màu xanh đen, hai chiếc kệ sách được đặt khá gần lò sưởi tổng quá nhìn rất hài hoà.
Harry cằm bộ quần áo vừa được chuẩn bị đi vào trong phòng tắm, qua ít lâu cuối cùng cũng trở ra cùng với một bộ đồng phục mới.
Thảy thảy chiếc đũa phép làm một bùa chú đơn giản hiện ra ngày giờ giữa không trung, bảy giờ mười lăm, giờ này các thành viên của Slytherin đã tỉnh giấc và đang bắt đầu tập trung.
Harry không muốn chậm trễ cằm lấy tập sách bước ra khỏi phòng và đi đến sảnh lớn của nhà, nơi đó hiện tại cũng không ít người.
Nó nhìn thấy vài gương mặt thân quen, những người kia cũng nhìn thấy nó.
"Điện hạ, buổi sáng tốt lành." Asher không nhanh không cúi chào nó.
"Thủ Tịch, buổi sáng tốt lành."
Không chỉ riêng mình Asher cúi chào Harry mà còn có những học trò của Slytherin khi thấy nó đều dùng lễ nghi quý tộc cúi người, Harry ừm một cái rồi đi qua chỗ chiếc ghế dài đang không có ai ngồi.
Những học trò sau khi cúi người chào Harry xong thì ai làm việc nấy nhưng tuyệt nhiên không ai đi đến chiếc ghế mà vị Thủ Tịch Nhà đang ngồi trừ Asher đang đứng kia, anh ta đứng bên cạnh Harry như một cận vệ.
Thời gian trôi qua mười phút, các học trò đã tập trung đầy đủ từ năm nhất đến năm bảy.
Nhóm người Draco cũng đã đến từ lâu chỉ đợi đầy đủ rồi xuất phát đến Đại Sảnh Đường ăn sáng, Slytherin không như những nhà khác bọn họ thường tập trung lại từng năm rồi đi với nhau, chỉ có điều riêng buổi sáng chính là sự đầy đủ từ nhỏ đến lớn.
Học trò nhà Slytherin đang đi đến Đại Dảnh Đường.
_
Bữa sáng đã kết thúc, từng năm tách ra đi theo người đứng đầu của năm đó.
Năm nhất nhà Slytherin hôm nay sẽ học tiết đầu của môn Bay do giáo sư Hooch dạy, đoàn người trang phục cùng phù hiệu màu xang băng qua từng nơi đi đến điểm học.
Môn Bay có thể nói là một môn yêu thích nhất của Hogwarts, nếu bạn bay nhuần nhuyễn bạn có thẻ vào đội Quidditch của nhà mình.
Bước trên nền cỏ xanh mướt, ở đó có nhóm người mặc đồng phục tương tự nhà Slytherin nhưng khác ở chỗ phù hiệu cùng màu sắc của họ là màu đỏ chứ không phải màu xanh.
"Well, ai đây? Một đám sư tử như những con chuột nhắt cũng biết đến sớm cơ à? Hay chỉ vì tiết Bay thứ vị hơn những tiết khác?" Vừa thấy đồng phục màu đỏ kia, Draco nhanh nhảu lên tiếng.
"Im đi tên Tử Thần Thực Tử! Bọn tao đến sớm hay không thì liên quan gì tới mày!" Vừa mới nghe thấy lời nói của quý tử nhà Malfoy liền có một giọng đáp trả gây gắt, người nọ có mái tóc đỏ với vết lốm đốm trên gương mặt, cậu ta tức giận quát lên.
"Ồ? Quỷ nghèo Weasley cũng biết đến sớm này? Thật là có dịp." Khoé môi Draco nhếch lên tạo thành đường cong, gương mặt đầy sự khinh thường.
Bỗng một quả gì hình tròn tròn lăn tới chân quý tử tóc bạch kim, cậu ta cúi xuống cằm lên.
"Quả cầu gợi nhớ?"
Cầm trên tay quý tử tóc bạch kim biết đây là cái gì, dù sao đây cũng là một món đồ có bán tại thế giới pháp thuật.
"Hình như của Longbottom?"
Blaise đứng bên cạnh với giọng điệu nghi hoặc, hình như lúc bữa sáng diễn ra hắn vô tình nhìn thấy Longbottom cầm nó trên tay.
"Ồ?" Draco nhếch môi, gương mặt cậu ta đầy sự hứng thú.
Bên kia, nhóm người có phù hiệu màu đỏ đang tập trung đứng với nhau.
Từ lúc đầu khi nhóm người năm nhất Slytherin tiến vào vẫn luôn có một ánh mắt dõi theo họ, hay nói đúng hơn đôi mắt đó đặt lên người thủ lĩnh đi đầu - Harry Peverell Slytherin.
Nhưng sự chú ý của cậu ta nhanh chóng bị thay đổi bởi người bên cạnh, Herry Potter dời tầm mắt sang nhìn thấy Neville Longbottom cúi xuống loay hoay tìm thứ gì đó.
"Cậu tìm gì thế, Neville?"
Bị gọi tên khiến người đang cúi gằm xuống loay hoay giật mình xém chút nữa là té lăn ra đất.
"Mình tìm quả cầu gợi nhớ mà bà đã gửi lúc sáng ấy Herry, cậu có thấy nó không?" Neville mặc dù có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Herry Potter.
"Có phải quả cầu trên tay Malfoy kia không, Neville?" Một người bạn chung phòng - Dean Thomas chì tay về phía quý tử tóc bạch kim.
"A? Làm sao nó lại lăn qua tận bên đó?" Neville Longbottom hoảng hốt nhìn vật trên tay Malfoy, cậu cứ tưởng nó chỉ cung quanh nhóm người Gryffindor đang đứng thôi chứ làm sao có thể lăn đến tận bên nhà rắn được.
Nhưng sự thật vốn bi thương, quý tử tóc bạch kim từ khi nhặt được quả cầu vẫn luôn dán mắt nhìn về phía Gryffindor, tay cậu cứ tung quả cầu lên rồi xuống, gương mặt không khác đang chọc tức người khác.
Ron Weasley bên cạnh thấy đồ vật của bạn mình trong tay cái đứa mình ghét liền phi nhanh đến chỗ Malfoy đang đứng, giữ một khoảng cách nhất định, quát lớn.
"Này! Đó không phải đồ của mày! Trả lại quả cầu cho Neville!"
"Hửm? Quả cầu này tao nhặt..." Draco cầm trên tay quả cầu gợi nhớ, khoé môi cậu ta hơi hơi nhếch lên "Vì thế đây là của tao."
Ron Weasley nghe câu đó sắp điên tiết lên chuẩn bị xông tới chỗ quý tử tóc bạch kim giành lại quả cầu thì có một bàn tay nào đó đặt trên vai cậu ta, ngăn cản cậu ta làm những việc tiếp theo.
"Dừng lại đi, Ron.
Không tốt đâu." Giọng nói từ phía sau Ron Weasley truyền tới.
Herry Potter từ phía sau đi tới.
"Được rồi, Malfoy.
Thứ đó không phải của mày, nó là đồ của bà Neville tặng cho cậu ấy nên mày hãy trả đây.
Tao biết thứ đó chỉ là món đồ tầm thường với mày nhưng đối với Neville là thứ rất quan trọng." Đôi con ngươi màu hổ phách nhìn chằm vào đôi mắt xám bạc đối diện.
"Cái này của...."
Chưa kịp nói hết câu đã có một giọng nói chen vào.
"Được rồi.
Trả lại đi, Draco.
Giáo sư đang đến kìa."
Đúng như lời người mới phát ra, vị giáo sư dạy môn Bay của họ đang đến gần.
Draco Malfoy chậc một tiếng, sau đó ném quả cầu về phía Herry Potter rồi cậu ta quay đi đứng ngay ngắn vào chỗ của mình.
Herry Potter sau khi nhận được quả cầu gợi nhớ do Draco Malfoy ném tới không phàn nàn gì mà kéo Ron Weasley đi về phía nhà của mình, cậu ta đã thấy giáo sư sắp tới rồi."
Giáo sư môn Bay, bà Hooch, đã đến.
Bà có mái tóc xám, ngắn cùng đôi mắt màu vàng rực như chim ưng.
Trên tay đang thi triển đũa phép, những cây chổi được đũa phép bà điều khiển lần lượt dàn ra phía hai bên.
Sau khi thực hiện xong bà quát, giọng bà rất to và vang.
"Các trò còn chờ gì nữa? Mỗi trò đứng kề một cây chổi, nhanh lên nào!"
Không cần đợi quá lâu, hai nhà Slytherin cùng Gryffindor đứng thành hai phía, cạnh dưới chân bọn họ chính là cây chổi lởm chởm, cũ kỹ dường như nó đã được sử dụng rất lâu trước đây và chưa từng được thay đổi.
Nhận thấy hình dạng của cây chổi thật sự quá cũ đồng loạt tầm mắt của Slytherin và không ít người ở Gryffindor tối sầm đi, cây chổi này thật sự có thể bay được sao? Có hay không lỡ như đang bay nó gãy ngang thì sao?
"Cha mình sẽ biết việc này!"
Draco nghiến răng ken két lên tiếng.
Hắn thật sự không hiểu vì sao lâu như vậy rồi vẫn còn có thể sử dụng được cây chổi bay như thế này, bề ngoài nhìn không khác gì cây chổi quét lá ngoài sân có khi còn thua cây chổi nhà Malfoy ấy chứ?
Giáo sư Hooch đứng giữa hai nhà, mắt bà không khác gì con đại bàng lướt qua thật nhanh xem xét có ổn thỏa chưa.
Giọng bà lần nữa vang dội lên.
"Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN!"
Sau khi được giáo sư hướng dẫn, tất cả học trò bắt đầu gào lên một tiếng rõ to.
"LÊN!"
Ngay lập tức một vài cây chổi của hai nhà vụt lên và nằm yên trên tay họ, trong đó Herry Potter là người gọi thành công nhất của nhà Gryffindor.
Còn phía Slytherin đương nhiên không một ai không làm được cả, dù sao bọn họ tiếp nhận nền học tập quý tộc từ thuở nhỏ việc gọi một chiếc chổi bây đối với họ là điều dễ dàng.
Trên tay Harry lúc bấy giờ chính xác là cây chổi vừa mới vụt trên tay của mình, nó đang suy nghĩ.
Đời trước nó rất có thiên phú trong việc bay lượn cũng giống như anh trai sinh đôi của nó - Herry Potter y hệt vậy, theo nó biết gen nhà Potter thường có thiên phú về bay lượn nên việc nó bay giỏi cũng là lẽ thường tình.
Có điều, đời này nó không tính phô trương kỹ năng này, sẽ rất bất lợi khi nó phô ra hết những thứ nó nhận được từ nhà Potter và sẽ khiến nhiều người nghi ngờ.
Ánh mắt giáo sư Hooch lướt qua một lượt xong bà bắt đầu nhiệm vụ của mình, đứng ở giữa hai nhà giọng bà vang lên.
Bà dạy cho đám học trò năm nhất cách trèo lên cây chổi mà không bị tuột ra, đôi chân của bà đi qua đi lại kiểm tra xem có đứa nào chưa làm được không.
"Bây giờ, khi ta thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống đất.
Tay nắm cán chổi thật chặt, bay lên chừng một thước rồi hạ xuống bằng cách chồm lên trước một chút, hãy chú ý tiếng còi.
Ba....hai...."
*Vụt!*
Chưa kịp dứt câu đã có một thân ảnh bay lên cao khiến tất cả mọi người ở đó ngỡ ngàng, cái gì vừa xảy ra vậy?
"Ai bay lên thế?"
Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, ai ai cũng hướng đôi mắt lên bầu trời và nhận thấy không có bóng người nào trên đó cả.
"Là Neville!" Cô bé với mái tóc nâu cùng đôi mắt tương tự - Hermione Granger hét lên đầy kinh hãi.
Chính vào lúc này, một thân ảnh nữa vụt lên cao trước sự chứng kiến của mọi người xung quanh.
Herry Potter điều khiển cán chổi của mình bay tới cậu bạn đang lơ lửng trên không trung với vẻ mặt đã trắng không còn một giọt máu nào, người Neville Longbottom nhìn qua đầm đìa mồ hôi nhưng có lẽ vì ở trên cao nên những giọt mòi hôi đó không còn đọng lại trên gương mặt cậu.
"Neville! Neville! Neville!" Herry liên tục gọi tên người bạn của mình nhưng hình như vì quá kinh hãi khiến cho người nọ không nghe thấy.
'Chết tiệt!' Herry nghiến răng thầm nghĩ, cậu ta phải nhanh chóng đỡ lấy Neville qua bên cây chổi của cậu ta mới được nếu không, không biết chừng cây chổi của cậu ấy lại không an phận mà kinh động.
Trong lúc Herry đang suy nghĩ, cây chổi của Neville lần nữa chuyển động.
Có lẽ nó nhận thấy người đang ngồi trên nó không sợ hãi đến mức ngất xỉu nên phi thẳng thật nhanh xuống như tốc độ ánh sáng, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người cây chổi một lần nữa lại phi thẳng lên bầu trời, lần này còn cao hơn vị trí mà Herry đang bay.
'Cái chổi điên khùng!' Nhận thấy cái chổi của Neville đang mất kiểm soát, mọi người không khỏi thương tâm cho cậu ta.
Cùng lúc đó, Neville có lẽ vì kinh hãi quá độ không biết bản thân như thế nào.
Tay cậu ta thả ra khỏi cán chổi, cây chổi như có ý thức một phát tung Neville lên khiến cậu ta bay lên cao rồi bay vụt xuống dưới đất.
Herry rất nhanh thấy được động tác của cây chổi, cậu ta bay tới một điểm nhất định đợi chờ Neville rơi xuống rồi bắt lấy.
Đúng như những gì Herry Potter đã suy tính, cậu ta đã bắt được cậu bạn của mình còn cây chổi không người kia có lẽ nhận thấy không còn sự bất an nào nên đã bay xuống dưới, bay đến chỗ các học trò và giáo sư đang đứng.
Herry cũng rất nhanh bay xuống dưới, cậu ta không thể ở trên trời quá lâu được.
Dù gì cậu ta cũng đang giữ Neville mất ý thức, nếu ở quá lâu không biết chừng cả hai sẽ rơi xuống mất.
Đáp xuống mặt đất trước sự vui mừng của các thành viên nhà Gryffindor, cô nàng vừa nảy hét lên tên của Neville gương mặt đỏ bừng như sắp khóc, Ron thì chạy tới cạnh Herry.
"Trời ơi, Herry! Cậu ngầu lắm đó!" Ron Weasley vui sướng hét lên.
Herry Potter khi thấy Ron tới thì cười nhẹ, giáo sư Hooch rất nhanh đã tiến về phía họ.
Gương mặt bà trắng bệch không khác gì lúc cậu ta thấy Neville ở trên cao, có điều đỡ hơn một chút so với người bạn này.
"Giáo sư, Neville có lẽ vì sợ hãi nên mất ý thức." Herry nhanh chóng đỡ Neville sang cho giáo sư, giá sư nhận được Neville từ tay cậu ta thì gật đầu sau đó quay sang nhìn đám học trò của mình.
"Trong lúc ta đưa trò ấy đến Bệnh Thất thì không ai được tự ý điều khiển chổi bay đâu đấy! Đặt chổi bay xuống như cũ, nếu không các trò sẽ bị đuổi ra khỏi Hogwarts trước khi tới mùa Quidditch."
Dứt lời, giáo sư Hooch đỡ lấy Neville rời đi.
Đi cùng bà là nữ sinh Hermione Granger, có lẽ cô nàng vì quá lo lắng cho bạn mình nên đã xin cùng đi chung với giáo sư.
Khi giáo sư rời đi các thành viên của Gryffindor năm nhất vay xung quanh Herry Potter và Ron Weasley, gương mặt ai nấy đều thán phục trước sự dũng cảm của Herry.
"Trời ạ, Herry! Cậu không biết tụi mình sợ tới mức nào đâu!"
"Đúng đó! Cậu làm mình xém chút nữa đứng tim rồi!"
"Lúc cậu bắt lấy Neville trong rất ngầu!"
"Cậu từng bay rồi sao? Sao kĩ năng của cậu giỏi vậy!"
Từng lời nói, từng câu hỏi ùa vào tai của Herry Potter khiến cậu ta không cách nào trả lời hết từng câu bạn học đặt ra, Ron Weasley bên cạnh nhanh nhảu thay cậu ta trả lời.
Gương mặt Ron Weasley không khác gì kiểu, tôi là người bạn thân nhất cảu cậu ấy, tôi là người hiểu rõ Cứu Thể Chủ củ mọi người nhất.
Trước sự vay quanh của một nhà Gryffindor đối với vị Cứu Thế Chủ kia, Slytherin tuyệt nhiên không đến gần.
Họ không thể nào mất lịch sự mà vay quanh một người như thế được, như vậy chẳng quý tộc chút nào.
"Chậc, có gì ghê gớm đâu mà bọn nó nhiệt tình thế?" Draco Malfoy tặc lưỡi.
"Dù gì Cứu Thế Chủ vừa mới cứu người đó." Blaise bên cạnh nhanh chóng đáp lại.
"Cứu Thế Chủ dù sao cũng là Gryffindor chung với bọn họ." Theodore tiếp lời.
"Nhiệt tình như thế cũng phải thôi." Pansy thảy cái quạt trên tay, khuôn mặt bị che đi gần như một nửa.
"Nhìn như thế ai tưởng Weasley là người làm chứ không phải Potter?" Daphne lên tiếng, mắt cô nàng nhìn về phía trung tâm của Gryffindor đang vay quanh.
Cả bọn cũng chú ý thì gật đầu đồng ý.
"Đúng nha."
Harry đứng cạnh bọn họ không mấy quan tâm, nó biết chuyện này kiểu gì cũng xảy ra.
Đời trước chuyện xảy ra cũng y hệt, có điều trình tự diễn ra có chút khác nhưng kết quả vẫn như cũ.
Nếu nó nhớ không sai thì tiếp theo người được gọi là mẹ trên danh nghĩa - Lily Potter sẽ xuất hiện và lôi đứa con trai bé bỏng rời đi.
Và đúng như lời Harry đã nói, Lily Potter xuất hiện từ phía xa xa và đang từng bước đến gần nhà Gryffindor.
"Herry James Potter!!!"
Giọng Lily Potter vang vọng cả sân, năm nhất Gryffindor đang vay quanh Herry Potter và Ron Weasley nhất thời giật mình không tự chủ được tách ra xa cả hai người, họ sợ không nằm mà trúng.
Herry Potter sau khi nghe thấy chất giọng quen thuộc không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, giọt mồ hôi chảy xuống trên gương mặt cậu ta, cơ thể run rẩy, mắt nhắm tịt lại mà quay đầu hướng giọng nói phát ra.
"M...mẹ." Giọng cậu ta run rẩy.
"Ồ? Con cũng biết nhớ đến người mẹ à?" Lily Potter từng bước đi tới, đôi lông mày của cô nhướng lên.
"Mẹ đã bảo như thế nào rồi hả? Không được làm chuyện nguy hiểm! Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi?!"
Giọng cô đầy sự tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế, dù gì cũng đang có học sinh hai nhà ở đây cô không thể nào bùng phát được.
"Con...." Herry Potter ngập ngừng, cậu ta không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Lúc đó bay lên là cậu ta kích động, lo sợ Neville có chuyện không hay xảy ra.
Dù cho cậu ta có được hai người cha của mình là James Potter và Sirius Black dạy bay từ khi còn nhỏ nhưng mẹ cậu ta, Lily Potter lại luôn lo sợ con trai mình sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Được rồi, dừng ngay lời biện hộ của con và đi theo mẹ!"
Lily Potter không quan tâm đứa con trai bé bỏng của mình sắp nói cái gì, cô xoay người rời đi.
Herry Potter thấy mẹ của mình nhấc chân rời đi cũng theo sau, trước khi rời đi cậu ta quay lại nhìn Ron Weasley với đôi mắt buồn rầu.
Ron Weasley thấy biểu hiện của bạn thân mình chỉ biết gãi đầu, không biết phải làm thế nào, hắn sợ nếu hắn nói lời nào chính xác là người thế chỗ chống không bên cạnh Herry chính là hắn.
Cả đám người năm nhất Gryffindor cũng nhận được ánh mắt cầu cứu của Herry nhưng tuyệt nhiên tránh đi làm như không thấy, bọn họ cũng sợ không chỉ riêng mình cậu ta thôi đâu.
Ai bảo mẹ của Cứu Thế Chủ lại là giáo sư của Hogwarts và còn là kim luôn bạn thân của Xà Vương - Severus Snape kia chứ? Bạn thân với bạn thân sẽ là gì? Không nhiễm tính của nhau thì sao có thể gọi hai tiếng bạn thân từ suốt quãng thời gian còn đi học Hogwarts đến bay giờ? Cả đám không khỏi thương tâm, chia buồn với Cứu Thế Chủ.
Herry Potter nhìn thấy biểu hiện của đám bạn mình liền khóc không ra nước mắt, đôi mắt màu hổ phách lia sang hướng khác.
Ở đó là nhà Slytherin, gương mặt bọn họ hiện lên sự thích thú khi người khác gặp nạn.
Biết rõ nhà Slytherin nên cậu ta cũng chẳng mong chờ gì nhưng trong thâm tâm cậu ta mong chờ điều gì đó, đôi hổ phách lia tới đầu hàng nhìn người giống mình đến sáu hoặc bảy phầm trăm.
Nhưng tuyệt nhiên người nọ không thèm cho Herry một cái nhìn nào, biểu hiện người nọ thờ ơ không quan tâm.
Biết rõ sẽ chẳng có kết quả gì vậy nhưng cậu ta vẫn mang chút gì đó buồn rầu.
"Nhanh chân lên." Lily Potter phía trước lên tiếng.
"Dạ vâng, thưa mẹ." Đáp lại lời mẹ mình, cậu ta nối bước theo Lily Potter..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...