Ngày xuân ấm áp, ánh dương quang bao phủ bao khắp nơi, gió xuân chầm chậm thổi qua như một bàn tay nhu thuận vuốt ve mơn trớn.
Một đám nữ nhân phục trang lộng lẫy xuống xe ngựa, ngượng ngùng mà mong đợi nhìn cửa cung nguy nga sừng sững, rồi cùng các quý phu nhân bước qua, tiến nhập nơi mang lại cho các nàng vô tận mơ mộng vô vàn ảo tưởng.
“Tổ mẫu, tổ mẫu, đến hoàng cung rồi!” Phí Hi tâm thần không yên ngồi trong xe ngựa, mắt thấy cách hoàng cung nguy nga càng ngày càng gần, bày ra bộ dáng tươi cười cấp bách, “Thật lớn!” Tò mò xuyên qua màn cửa đánh giá bên ngoài, không kịp chờ đợi, khẩn cấp như một con chim nhỏ sắp được thả tự do.
Phí lão phu nhân cùng Nhị phu nhân liếc nhau, bất đắc dĩ cười, “Hi nha đầu, nhớ kỹ lời dặn lúc trước của tổ mẫu, ngàn vạn đừng xảy ra sai sót.” Phí lão phu nhân sắc mặt trịnh trọng quay sang nói với Phí Hi.
Phí Hi gật đầu, “Tổ mẫu yên tâm, Hi Nhi sẽ thật cẩn thận!” Le lưỡi nhìn Phí lão phu nhân, “Hơn nữa, còn có Ngô ma ma và Trịnh ma ma che chở Hi Nhi nha.”
Mọi người xuống xe, đợi đã lâu, vẫn không thấy xe ngựa phía sau có động tĩnh gì, sắc mặt Phí lão phu nhân có chút khó coi, sai bảo Trịnh ma ma, “Đi xem, chuyện gì xảy ra?”
Trịnh ma ma vừa tới bên cạnh xe ngựa, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe đến tiếng thét chói tai vang lên từ phía trong, thanh âm Lan Hạ hoảng hốt kinh hoàng.
Nhanh chóng leo lên xe, đi vào trong nhìn, lại bị tình cảnh trước mắt hù dọa. Chỉ thấy Dạ Khê kinh hoảng lui vào một góc, trang sức trên người rơi tán loạn, hai tay gắt gao ôm chặt cơ thể, phá hỏng màu sắc và hoa văn xiêm y. Trong xe, một băng ghế dài, bị gãy thành hai nửa, có thể nhìn thấy rõ ràng phần gỗ bên trong lớp đệm vải đã sớm mục nát, hiển nhiên chống đỡ không nổi sức nặng.
Lan Hạ quỳ gối một bên, y phục có chút mất trật tự, nhưng không có tổn hại, sắc mặt lại trắng bệch dọa người, hai mắt khẽ run, tựa hồ đang bị kinh hách.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trịnh ma ma trợn mắt u ám thét lên.
“Trịnh… Trịnh ma ma, ghế… ghế gãy, tiểu, tiểu thư liền bị ngã xuống…” Lan Hạ đứt quãng giải thích, lòng bàn tay nàng có máu rỉ ra, rõ ràng là bị vụn gỗ ghim vào.
Trịnh ma ma sầm mặt xuống xe ngựa, khẽ hồi bẩm vào tai Phí lão phu nhân.
Phí lão phu nhân nghe xong, sắc mặc tuy rằng âm trầm, nhưng không giận dữ, tầm mắt lướt qua Phí Hi, đáy mắt xuất hiện tinh quang, “Khê Nhi ưa đơn giản, không thích y phục trên người, thiên ý như vậy, quên đi, thay bộ khác!” Nháy mắt nhìn Trịnh ma ma, Ngô ma ma đứng bên cạnh âm thầm vặn mi, được sự cho phép, cùng Trịnh ma ma lên xe ngựa.
Dạ Khê rục cổ, sợ hãi nhìn hai bà lão đứng trước mặt, bộ dạng như gặp quỷ, lắc đầu, hai chân đá đạp loạn xạ, miệng khẽ lầm bầm, “Không được, không được!”
Trịnh ma ma thấy vậy, đáy mắt xẹt qua xem thường, kiên trì còn sót lại cũng mất hết, quát Lan Hạ, “Lan Hạ, giúp Khê tiểu thư thay y phục!”
“Trịnh ma ma, ngươi đi trước cùng lão phu nhân, ở đây giao cho ta!” Ngô ma ma đột nhiên nói, hướng Trịnh ma ma sử ánh mắt.
Trịnh ma ma hiểu ý, quay người xuống xe ngựa, Ngô ma ma ngồi chồm hổm xuống, nhìn Dạ Khê, “Lão phu nhân động tâm tư, nhưng không có động sát khí, có điều lại cùng ăn nhịp một ý với Tam hoàng tử, Cung yến hôm nay, vạn phần phải cẩn thận!” Thật sâu nhìn thoáng qua Dạ Khê ngu si kinh hoảng, vốn muốn xoay người rời khỏi, lại đột nhiên vén tay áo bên phải, hàm ý lướt Dạ Khê, rồi xuống xe ngựa.
“Tiểu thư?” Lan Hạ nhẹ giọng gọi Dạ Khê.
Dạ Khê đứng dậy, kéo y phục rách rưới trên người xuống, lộ ra tăng y bên trong, sắc mặt suy ngẫm nhìn cửa xe.
Lan Hạ nhanh tay chải lại mái tóc cho Dạ Khê, sửa sang nếp gấp trên y phục, sau đó đỡ nàng bước xuống.
Hai tay nắm chặt, đôi mắt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, thần sắc hoảng loạn mà ngây dại. Lan Hạ thỉnh thoảng lại quay sang Dạ Khê dỗ dành cái gì đó, rồi gật đầu nhìn Phí lão phu nhân, biểu thị đã không còn chuyện gì xảy ra.
Phí Hi khinh miệt đánh giá tăng y tàn phá trên người Dạ Khê, ngạo mạn ưỡn ngực, kẻ ngu si này, làm sao có thể so sánh cùng Phí Hi ta? Ta mới là Hoàng tử phi xinh đẹp lấn áp quần hùng! Khóe miệng nâng lên, cười dữ tợn.
Âm lãnh Phí lão phu nhân, ám phúng ( âm thầm mỉa mai) Nhị phu nhân, độc ác Phí Hi, khinh miệt Trịnh ma ma, mặt không chút thay đổi Ngô ma ma, sắc mặt ngu si nội tâm lạnh lùng Dạ Khê đem vẻ mặt mọi người thu hết vào đáy mắt.
“Lan Hạ, xem chừng tiểu thư các ngươi, nơi này không phải như ở nhà!” Phí lão phu nhân lớn tiếng nói một câu, rồi ôn hòa cùng Phí Hi trò chuyện tiến vào cung.
Dạ Khê, Lan Hạ theo sát phía sau, chớp mắt khi bước vào, đôi con ngươi ngốc lăng chợt hiện lên tia lệ quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt nguy hiểm híp lại, trong giây lát khôi phục như trước.
Ngay lúc đoàn người vừa đi xa, từ trong xe ngựa một bóng dáng màu đen cấp tốc lao ra, nhanh đến mức không một ai phát hiện, lại tiêu thất trong hoàng cung.
Ánh nắng tươi sáng, xuân ý dày đặc, Xuân Hi cung rộng lớn vui tươi rộn ràng, tiếng cười nói liên tục truyền ra. Khi tiểu thái giám tiếng nói bén nhọn thông truyền, toàn bộ thanh âm trong nháy mắt biến mất – Xích Bá tước phủ Bá tước phu nhân, Trưởng nữ, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư đến!
Vô số ánh mắt tập trung chăm chú vào cửa, chờ đợi người trong truyền thuyết kia đến.
Sắc mặt Phí Hi xấu xí, bởi vì nàng rõ ràng nghe được thứ tự báo danh của thái giám, nàng là sau cùng, hơn nữa tiện nhân kia vậy mà xếp sau Tổ mẫu! Trưởng nữ? Phí Hi cúi đầu, che giấu ác độc và phẫn nộ trong mắt. Hình như nhận ra được tâm tình Phí Hi lần lượt biến hóa, Phí lão phu nhân kín đáo an ủi, nhắc nhở nàng an tâm một chút chớ nóng nảy.
“Kia là Trưởng nữ Xích Bá tước phủ?” Có người nhỏ giọng thảo luận.
“Sai rồi, sai rồi, người phía trước mới đúng, nhìn đi, chính là người y phục xám tro!”
“Nếu ta không nhìn nhầm, đó là tăng y đi? Là Ni cô sao?” Có người vô cùng kinh ngạc nói.
“Ngươi xem gương mặt đó, rõ ràng là một ngốc tử – khụ khụ khụ- ” Có người thốt ra một nửa rồi lại chặt đức, khẩu khí coi rẻ cùng cười nhạo.
Người Phí gia nghe vào tai tiếng bàn luận, sắc mặt Phí lão phu nhân vô thường, thế nhưng đáy mắt đã cuộn trào sóng to gió lớn, mặc kệ thân phận ngươi tôn quý bao nhiêu, bản thân ngươi cũng được mọi người chú ý nhất. Hoàng tử phi thì sao? Thái tử phi tương lai thì thế nào? Chung quy là một kẻ ngu si, hoàng gia sẽ cho phép một kẻ ngu si làm Hoàng hậu? Cho là có thể đi, vậy ngươi có khả năng mang đến cho gia tộc phồn vinh mong muốn không?
Lan Hạ cũng cảm thụ minh bạch người xung quanh bài xích, kinh nhờn, nàng rất phẫn nộ, Lan Hạ thật sự muốn nhảy vào trong đám người này gào lên, nói cho bọn họ biết, bọn họ ngu xuẩn đến mức nào!
Dạ Khê đờ đẫn nhìn tiền phương, môi giương lên một nửa, đầu khẽ nghiêng vẹo, hết thảy làm cho người ta có cảm giác nàng và thế giới này hoàn toàn tách rời, không cùng mọi người chung sống trong một thời không.
“Ngươi chính là ngốc tử Phí gia sao?” Đột nhiên, một tiếng nói bừa bãi sắc nhọn từ bên cạnh vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...