Trần Gia.
Trần Hạo Thiên mệt mỏi dựa đầu vào ghế, nhắm hờ mắt lại, trước mặt là gạt tàn đầy thuốc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trần Hạo Thiên nhíu mày, đứng dậy đi mở cửa.
Nhã Hồng nhìn anh, vui vẻ nói, "Con kêu cục cưng đi ăn trưa đi, mọi người đang đợi ở dưới đấy."
Trần Hạo Thiên vâng một tiếng, đi vào phòng mình.
Phát hiện trong phòng hoàn toàn không có người nào, Trần Hạo Thiên lập tức biến sắc, gấp gáp chạy xuống dưới.
Mọi người khó hiểu nhìn anh đột nhiên vội vàng.
Trần Hạo Thiên hỏi, "Có ai thấy Tuấn Khải không?"
Mọi người lắc đầu.
Trần Ngũ Thành cau mày, nghiêm giọng hỏi, "Có chuyện gì?"
Trần Hạo Thiên không trả lời, chạy ra khỏi cổng Trần Gia.
Anh nắm cổ áo một người đứng gần đó, lạnh lùng hỏi, "Có thấy ai chạy ra từ đây không?"
Người đó bị ánh mắt lạnh lẽo của Trần Hạo Thiên làm cho kinh hãi, run rẩy chỉ tay về một hướng, "Chạy,..
chạy tới...!chỗ đó..."
Trần Hạo Thiên hừ một tiếng, quăng người đó xuống đất, chạy tới hướng bên kia.
Mọi người trong Trần Gia cũng chạy ra, liền biết Hoàng Tuấn Khải đã rời đi.
Trần Mạnh Khánh quăng cho người đang sợ hãi nằm trên mặt đất một cọc tiền, lạnh giọng nói, "Tiền bồi thường.
Câm miệng."
Ý tứ đe doạ rõ ràng.
Người đó sợ hãi cầm lấy rồi chạy ngay lập tức.
Khi mọi người chạy theo hướng của Trần Hạo Thiên, thấy anh đang đứng tại đấy, sắc mặt xấu vô cùng, sát khí mạnh mẽ lan toả toàn thân, khiến cho ai cũng sợ hãi xen lẫn kinh ngạc.
Quốc Tử nép sát vào người chồng mình, nhắm chặt mắt lại, "Ôi quỷ thần thiên địa ơi! Cháu nó tức giận rồi!"
Trần Tứ Hùng chạy tới một chỗ khác nấp, rụt rè ló đầu ra, sợ đến run cả người, "Má ơi! Đáng sợ quá à!"
Trần Hạo Thiên thật sự tức giận rồi! Khi nhận ra điều này, mọi người không nhịn được lùi lại vài bước.
Trần Gia không sợ trời không sợ đất, chiến đấu với tang thi họ còn không sợ, đối mặt với Trần Ngũ Thành lão gia uy nghiêm của Trần Gia họ cũng chẳng sợ.
Họ chỉ sợ một mình Trần Hạo Thiên, và cơn giận của anh, chính là điều họ sợ nhất.
Có một lần, Trần Hạo Thiên bị một tên thiếu gia khác chọc cho mất kiên nhẫn, anh liền giận dữ quăng tên đó vào tường, gây sập cả bức tường cao năm mét.
Sau đó anh còn tự mình tới gia tộc của người đó.
Ngay ngày hôm sau, gia tộc đó liền biến mất khỏi thành phố 1, ngay cả căn biệt thự cũng đổ nát.
Nghe nói mọi người trong đó toàn bộ đều bị giết, là do thiếu nợ người ta \(Quốc Tử và Trần Tứ Hùng tích cực loan tin\).
Người trong Trần Gia biết rất rõ, sự biến mất của gia tộc kia chỉ do một mình Trần Hạo Thiên làm, không ai can thiệp vào.
Vì thế, Trần Hạo Thiên hiển nhiên trở thành đối tượng phản\-xã\-hội.
Mục đích của mọi người trong Trần Gia chính là, bảo vệ Trần Hạo Thiên không vào tù cho đến khi anh cưới vợ.
Đợi cưới vợ rồi vào tù cũng không muộn.
Thế cơ mà, bây giờ Trần Hạo Thiên lại một lần nữa tức giận.
Huhu, bọn họ biết làm sao đây? \(இ ‸ இ✿\)
Nguyên nhân khiến Trần Hạo Thiên tức giận chính là vết máu dài dưới mặt đất.
Anh biết, đó chính là máu của cậu.
Có nghĩa là bảo bối của anh đã bị thương!
Hoàng Tuấn Khải chính là muốn trốn anh! Cậu vì muốn trốn anh mà khiến cả bản thân mình bị thương!
Trần Hạo Thiên cười lạnh một tiếng.
Muốn trốn ư? Không thể có chuyện đó đâu!
Quốc Tử ôm mặt mình, cố gắng nhìn qua khe tay, "Cháu nó cười kìa! Đáng sợ quá à!"
Trần Tứ Hùng không còn can đảm nhìn nữa, giấu đầu vào trong gốc cây, nghe mẹ mình nói vậy thì sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Trần Hạo Thiên cười ư? Lần này, nụ cười của anh, chính là nụ cười đáng sợ nhất.
Con người khi tức giận, nở nụ cười chính là cơn giận đã lên tới đỉnh điểm.
Còn Trần Hạo Thiên mà nở nụ cười, chính là...!anh đã điên luôn rồi.
Bớ người ta!! Nhà có thành viên muốn phản xã hội! Cầu người cứu!! \(˃̣̣̥﹏˂̣̣̥ ✿\)
Trần Hạo Thiên nói, "Tìm Hoàng Tuấn Khải!"
Đúng rồi, con dâu của họ! Mong người con dâu dễ thương đáng yêu có thể cứu giúp tương lai của Trần Gia a.
Mọi người nhanh chóng chạy đi.
Họ chính là đi tìm Hoàng Tuấn Khải, chứ không phải là họ sợ Trần Hạo Thiên đâu nha.
Đúng vậy! Bọn họ là người lớn, sao có thể sợ Trần Hạo Thiên được!
Trong vòng 5 giây, không còn một ai đứng trong tầm nhìn của Trần Hạo Thiên nữa.
Trần Hạo Thiên nhìn xuống mặt đất dính máu, cười lạnh một tiếng, "Ác quỷ? Có gì đáng sợ!"
Ác quỷ chẳng có gì đáng sợ.
Nếu cậu là ác quỷ, anh cũng sẽ là ác quỷ!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...