Trần Ngũ Thành ngồi trên ghế sofa, ông ho khù khụ vài tiếng, mọi người lập tức hiểu ý mà im lặng.
Quốc Tử và Trần Tử Hùng lùi lại phía sau, trên mặt không còn một giọt nước mắt nào.
Đã đến lúc vị chủ tịch cao quý quyền lực lịch lãm, khụ, dài quá rồi, cần tóm tắt lại thôi.
Đã đến lúc vị chủ tịch huyền thoại của Trần Thị lên bộ phim truyền hình đẫm nước mắt do Quốc Tử Entertainment và Trần Tứ Hùng Entertainment đồng sáng lập ra.
Vỗ tay vỗ tay!
Vâng, đó chính là cuộc nói chuyện qua ánh mắt của hai chủ tịch\(?\) của hai công ty giải trí lớn của chúng ta.
May mắn không ai để ý hai người.
Nếu không thì chỉ cần nhìn vào ánh mắt đầy tự hào ấy cũng đủ hiểu cái suy nghĩ ba chấm của hai người rồi.
Trong Trần Gia có Quốc Tử và Trần Tứ Hùng là năng động nhất, tính cách hoàn toàn khác với những người khác.
Cũng nhờ sự vui tính này mà Trần Tứ Hải mới lấy Quốc Tử làm vợ.
Nhà có tới tận hai vựa muối, ai mà không thích.
Trần Ngũ Thành nhìn Hoàng Tuấn Khải được Trần Hạo Thiên ôm trong lòng, rất hài lòng gật đầu, giọng nói cũng hoà nhã hơn, "Mau qua đây ngồi."
Trần Hạo Thiên đi tới, cẩn thận đặt Hoàng Tuấn Khải xuống ghế sofa, nhẹ nhàng đưa chân bị thương của cậu lên đùi anh, tránh đụng tới bàn.
Tay anh vòng qua hông cậu, tránh cho vết thương trên hông đụng tới vành ghế.
Anh đặt tay bị thương của cậu lên tay mình.
Xong xuôi, anh mới ngẩng đầu, liền phát hiện ai cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Còn Quốc Tử và Trần Tứ Hùng căn bản chẳng nể nang gì, trực tiếp há hốc miệng.
Không ngờ Trần Hạo Thiên nhà bọn họ cũng có ngày ôn nhu dịu dàng tới vậy.
Đối mặt với ba mẹ ruột của mình là Trần Mạnh Khánh với Nhã Hồng anh còn chưa từng ngoan ngoãn như vậy, đối với em trai ruột kính yêu là Trần Mạnh Dương anh còn không hề nhẹ nhàng đến vậy!
Ôi, đúng là tình yêu ngọt ngào sưởi ấm con tim đầy lạnh giá mà.
Giống như tình yêu của chàng hoàng tử xinh đẹp với quái vật hung dữ vậy.
Khụ, quái vật hung dữ là người mà ai cũng biết ấy.
Trần Ngũ Thành cười ha ha, nói, "Tuấn Khải, con định nghỉ học bao lâu?"
Không đợi Hoàng Tuấn Khải nói gì, Trần Hạo Thiên đã dứt khoát trả lời thay, "Hai tuần."
Trần Ngũ Thành gật đầu đồng ý.
Hai tuần cũng hợp lý.
Dù sao vết thương trên người cậu không ít, hai tuần chắc cũng đủ để hồi phục tất cả.
Trần Mạnh Khánh ngồi bên cạnh vợ mình, nhìn con trai đang say đắm trong tình yêu đầu tiên, ông cười lên, nói, "Để ta sắp xếp cho Tuấn Khải nhập học trễ hai tuần."
Lần này Hoàng Tuấn Khải trả lời, "Cảm ơn ạ."
Nhã Hồng cười mỉm, đi tới bên cạnh cậu, bà cưng chiều xoa hai má của cậu, nói, "Khách khí làm gì, con là con dâu của mẹ mà." Nói xong bà quay sang nhìn Trần Hạo Thiên, trách móc, "Cục cưng của mẹ quá gầy!"
Trần Hạo Thiên không phản đối, nói, "Con sẽ nuôi em ấy." Nuôi cho đầy da đầy thịt, tối về ôm cho đã.
Hoàng Tuấn Khải suýt nữa không giữ được nụ cười trên môi.
Trần Hạo Thiên gọi cậu là Bảo bối, Nhã Hồng lại gọi cậu là Cục cưng.
Đúng là gia đình nhà này rất thích đặt biệt danh xưng hô mà.
Trần Tứ Hải nói, "Giờ hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi.
Chút nữa xuống ăn trưa."
Trần Hạo Thiên gật đầu, đứng dậy, ôm cậu rồi đi lên.
Động tác thoải mái dứt khoát, giống như rất quen thuộc.
Mọi người nhìn theo đến khi bóng lưng họ biến mất sau cầu thang.
Tình cảnh giống như là đang hóng hớt.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, mọi người liền rôm rả nói chuyện.
Trần Ngũ Thành cười to, cực kì vui vẻ nói, "Không tồi không tồi!" Đúng là cháu trai của ông, biết yêu vợ là rất tốt.
Trần Mạnh Khánh nhìn vợ mình, nói, "Con trai mình cũng dịu dàng phết nhỉ."
Nhã Hồng dựa vào chồng, nói, "Nó mà không dịu dàng với Cục cưng, em liền giam nó trong phòng mà dạy bảo."
Quốc Tử đứng bên cạnh Trần Tứ Hải, cứ cọ xát vào người chồng mình, nói, "Chồng ơi, anh mau ôm em như cháu nó đi."
Trần Tứ Hải cười vang, nói, "Chúng ta không thể thua bọn trẻ được!" Nói xong liền ôm Quốc Tử đi lên phòng.
Trần Tứ Hùng cô đơn ngồi xổm một góc, ngón trỏ cứ chỉ xuống mặt đất, miệng chề xuống, buồn bã nói, "Cũng chỉ mình ta cô đơn."
Một lúc sau, Trần Tứ Hùng rất khí thế nói, "Ta là thiên thần do Chúa ban tặng cho thế gian này, không thèm so đo với bọn người phàm vì tình yêu như thế." Quay đầu nhìn lại, phát hiện trên đại sảnh không còn một bóng người.
Nhìn ra cổng lại thấy hai con chó trong nhà không ngừng âu yếm nhau.
Ngày hôm đó, người hầu cười hì hì, kể rằng, "Cậu chủ Tứ Hùng chạy ra khỏi cổng, nói là muốn tìm vợ, muốn tìm người che chở và âu yếm.
Ôi, cậu chủ thật đáng thương."\( ̄ω ̄\)
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...