Trong lúc An Tử và Nhị Bá đang cãi nhau tanh bành, Hoàng Tuấn đã chuẩn bị xong.
Cậu bước ra, trên người chỉ đơn giản là một cái áo thun và quần jean mới mua ở cửa hàng.
Khuôn mặt trong trẻo mang theo tia lạnh lẽo đến cực điểm nhìn mọi người.
Hoàng Tuấn Kha đã quen với ánh mắt này, tạm thời chịu được.
Nhưng ba người kia lại là lần đầu nhìn thấy, toàn thân một trận lạnh run, ngạc nhiên nhìn cậu.
Là anh dâu ư? Hoàng Tuấn Khải này...!không giống như những gì bọn họ tìm hiểu!
An Tử phản ứng lại nhanh nhất, y cười tươi rói chạy tới chỗ cậu, nói, "Anh dâu, cậu thật là đẹp nha~"
Xưng hô lẫn lộn của An Tử làm cậu hơi cau mày lại.
Hoàng Tuấn Khải nhìn sang Hoàng Tuấn Kha, ý hỏi họ là ai.
Không cần Hoàng Tuấn Kha trả lời, An Từ nhoi nhoi to giọng trả lời lành mạch, "Tôi là An Tử, tên mặt lạnh này là Nhị Bá, còn tên giang hồ kia là Trần Minh."
Nhị Bá và Trần Minh hừ lạnh, không thèm so đo với An Tử.
Nghe xong màn giới thiệu ngắn gọn hài hước của An Tử, Hoàng Tuấn Khải vẫn không đổi sắc.
Còn trong mắt Hoàng Tuấn Kha, trò đùa này của An Tử rất nhạt nhẽo, và tất nhiên không có gì buồn cười.
Thấy không ai thèm phản ứng lại, An Tử hơi bĩu môi, không nói gì nữa.
Nhị Bá đứng thẳng người, nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Khải, nói, "Mời anh dâu lên xe đi tới Trần gia tham dự buổi tiệc." Lời nói thì có vẻ rất cung kính, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, không hề có gì gọi là kính trọng cậu.
Hoàng Tuấn Khải đi vào xe.
Còn Hoàng Tuấn Kha thì đi xe của Hoàng gia.
Trần Minh là người lái xe, tốc độ không nhanh không chậm.
Bên ghế phụ là Nhị Bá.
Cậu và An Tử ngồi hàng ghế sau.
An Tử nheo mắt, hỏi, "Anh dâu, sao cậu lại mang theo con dao trên người vậy?" Y nhìn thấy dưới giày cậu là hai con dao được lắp nối tiếp nhau.
Nghe câu hỏi này, không khí trong xe dường như ngưng trọng.
Trần Minh cau mày nhìn vào gương, Nhị Bá không trực tiếp nhìn, nhưng người đã hơi nghiêng về một bên nghe.
Hoàng Tuấn Khải không ngạc nhiên gì khi An Tử thấy được vũ khí của cậu, nói, "Phòng thủ."
Trần Minh chậc lưỡi, ngả ngớn nói, "Anh dâu à, bây giờ có gì mà phòng với chả thủ."
Ngay lập tức, \*xoẹt\* một cảm giác lạnh lẽo ở bên cổ y, tay cầm vô lăng hơi run lên.
Ba người trong xe đều khiếp sợ nhìn sự việc vừa xảy ra.
Trần Minh không dám xoay đầu, liếc mắt sang.
Hai con dao sắc bén đang kề vào cổ y.
Là...!Hoàng Tuấn Khải...
Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, nói, "Lâu lâu cũng giết người nữa."
Cậu thả chân xuống, ngồi lại trên ghế.
Dáng vẻ vẫn như ban đầu.
Ba người đều nhận ra một điều.
Anh dâu này...!không đơn giản chút nào!
Nhị Bá thẳng thắn nhất, y nói, "Cậu rất lạ." Rõ ràng không thể nào là Hoàng Tuấn Khải mà họ đang điều tra.
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, nhận ra Nhị Bá đang dò xét cậu.
Cậu cười lạnh, đáp, "Dù gì thì tôi vẫn giết được cậu."
Hàm ý đe doạ vô cùng rõ ràng.
Vì cậu giết được họ, nên đừng đi tìm hiểu làm gì cho mất công.
Dù lạ hay không lạ, thì bây giờ, cậu có thể dễ dàng lấy mạng họ.
Ba người im lặng, trầm tư suy nghĩ.
Khi con dao kề sát cổ Trần Minh, ai cũng cảm nhận được rõ ràng sát khí khổng lồ đáng sợ.
Một cỗ khí thế tàn ác mạnh mẽ khiến bọn họ bị đàn áp, không thể làm được gì.
Chắc chắn rồi, họ hoàn toàn yếu hơn cậu.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Hai tiếng sau, chiếc xe dừng trước cổng Trần gia.
Mọi thứ đều trang hoàng như một cung điện đích thực.
Nguy nga và tráng lệ vô cùng.
Hoàng Tuấn Khải bước xuống xe, ba người kia cũng từ từ xuống xe.
Trần Minh quăng chìa khoá cho người đứng gần đó, ý nói nhờ đi cất xe.
An Tử cười mỉm, nói, "Anh dâu nên đưa dao ra đây.
Máy dò xét vũ khí sẽ không cho cậu vào đâu."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xong r, đi ngủ đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...