Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu
Nghe vậy, Mộc Thế Lễ lập tức cứng người, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, “Không phải đâu Thuần Thuần, không, vương phi. Tất cả các cửa hàng của Mộc Phủ từ lúc mở cửa tới nay luôn làm đúng lương tâm, già trẻ không gạt. Thần lẽ nào lại làm ra những thứ kia làm tổn hại danh dự Mộc Phủ.” Việc nàng hoài nghi ông ta thật khiến ông ta thương tâm.
Ông ta thừa nhận, lúc làm ăn ông ta keo kiệt hẹp hòi, đối với người làm cũng thường chanh chua, nhưng cho dù vô sỉ ông ta cũng sẽ không lấy danh dự của Mộc Phủ ra để đùa giỡn. Huống chi chuyện này còn liên quan tới nhân mạng.
Thấy dáng vẻ kích động của ông ta, không giống như đang gạt người. Mộc Thuần Thuần thở phào nhẹ nhõm. Những chuyện hại người hại nhân mạng kia không phải do Mộc Phủ làm là tốt rồi. Cho nên có người cố ý ở sau lưng giở trò quỷ, ý đồ hãm hại Mộc Phủ. Thủ đoạn thật độc ác, hèn hạ. Người kia rốt cuộc là ai, vì sao lại có cừu hận với Mộc Phủ?
“Vương phi, nếu không còn có chuyện gì khác, thần xin phép đi trước.” Mộc Thế Lễ than thở, ánh mắt muốn rồi lại thôi, trong lòng đầy mâu thuẫn. Miệng nói muốn rời khỏi Dục Vương Phủ, chân lại không đi được.

“Còn có việc gì sao?” Ông ta không biết, gương mặt của ông ta đã thể hiện rõ lời ông ta muốn nói, Mộc Thuần Thuần xem chừng ông ta tới cửa viếng thăm khẳng định còn mục đích khác.
Mộc Thế Lễ suy nghĩ về chuyện nghiêm trọng kia, tựa như đã vượt sức tưởng tượng của ông ta. Ông ta không thể tiếp tục chờ đội, ông ta có một loại dự cảm vô cùng xấu. Cứ có cảm giác sẽ có chuyện xảy ra. Chuyện đó không thể tiếp tục được. Ý đã quyết, ông ta liền nói ra, “Có thể hay không chuyển cáo Thập Tam Vương Gia, xin vương gia giúp thần một tay tìm kiếm nhị nương. Năm sáu ngày nay đã không thấy bà ấy, tin tức hoàn toàn không có cũng không ai biết bà ấy đã đi đâu. Thần thật lo lắng. Thập Tam Vương Gia ở Đô Thành quen biết tương đối nhiều, tin tưởng nhất định có biện pháp tìm ra bà ấy. Xin vương phi giúp thần việc này.”
Nhan Thục Phương mất tích.
Chân mày Mộc Thuần Thuần không hề nhíu, thần sắc không thay đổi, ra vẻ như chuyện không liên quan tới mình, hờ hững nói, “Chuyện của bà ấy chẳng quan hệ tới ta. Vương gia cũng sẽ không giúp việc này. Ông đi đi.”
Phải biết Nhan Thục Phượng chính là đầu sỏ khiến Biện Dục bị hủy dung. Với tính cách nhỏ mọn lại có thù tất báo của Biện Dục nhất định sẽ không muốn quan tâm chuyện của bà ta. Đợi chút… Có thù tất báo… Nhan Thục Phương tại sao phải vô duyên vôc ớ mất tích. Chẳng lẽ cùng Biện Dục có liên quan, hơn nữa Nhan Thục Phương chính là mẹ của Mộc Như Ý.
Nghĩ tới đó, hai tay Mộc Thuần Thuần khẽ run. Mộc Như Ý vẫn là bóng ma trong lòng Mộc Thuần Thuần, đem lòng nàng cuốn lấy thật chặt, chỉ cần nghĩ tới liền hít thở không thông.
Giọng nói quyết tuyệt, không niệm tình xưa khiến gương mặt Mộc Thế Lễ tối lại. Mồ hôi tuôn trào, trong lòng vô vọng cùng mất mát. Đột nhiên một giọng nói vang lên xuyên thủng màn không khí nóng bỏng nãy giờ, “Nhạc phụ đại nhân. Chuyện này ta sẽ giúp ngài.” Sau đó một nam tử mang mặt nạ hoàng kim xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng khoan khoái, miệng mang nụ cười. Dàng đi khí phách hiên ngang, ánh mắt dịu dàng vẫn nhìn chặt về phía giai nhân mỹ lệ.
“Thập… Thập Tam Vương Gia…” Biện Dục vừa xuất hiện liền khiến Mộc Thế Lễ kích động, thở phào nhẹ nhõm, đang muốn hành lễ lại bị nam tử trước mặt ngăn lại.Được Thập Tam Vương Gia đáp ứng khiến lòng Mộc Thế Lễ vô cùng thanh thản, “Đa tạ Thập Tam Vương Gia, đa tạ Thập Tam Vương Gia.”
Vừa từ hoàng cung về, Biện Dục nhìn thấy thân ảnh của giai nhân tâm tình liền thật tốt, ngữ điệu cũng nhẹ nhõm, “Nhạc phụ đại nhân khách khí rồi.Bổn vương sẽ cố hết sức.Mọi người đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy. Có phải hay không Thuần nhi?” Ngẩng đầu nhìn Mộc Thuần Thuần lại thấy một gương mặt lạnh lùng không liếc hắn một cái, quay đầu đi không để ý tới hắn.Mộc Thế Lễ nghe được cứ như lạc vào mộng, lập tức cười một tiếng, lại thấy Mộc Thuần Thuần im lặng ông ta cũng không tiện nói tiếp.

Biện Dục lúc này mới phát hiện không khí giữa cha và con gái có chút cổ quái. Lại thấy Nhân Nhân ở một bên mãnh liệt hướng hắn nháy mắt, giống như đang muốn thông qua ánh mắt truyền tin tức gì đó.Đôi mắt Biện Dục đảo một vòng liền hiểu được một chút ý của Nhân Nhân là gì.Âm thầm liếc nhìn vẻ không vui của Mộc Thuần Thuần, lại len lén nhìn vẻ lúng túng của Mộc Thế Lễ, trong lòng liền hiểu.
Ai, nhìn hai cha con này, người không biết còn tưởng giữa họ có thâm cừu đại hận gì nữa chứ.
Hắn thở dài một cái, cố ý nhỏ giọng hướng Mộc Thuần Thuần trách nhẹ, “Thuần Nhi. Tại sao lại để nhạc phụ đại nhân đứng đây nói chuyện.Đến đây nào nhạc phụ đại nhân, ngài ngồi xuống đây đi.Ai u, nhìn xem, trà cũng đdã uống hết rồi. Nhân Nhân, lập tức pha một bình trà mới tới đây. Nhớ lấy lọai trà hồng bào mà tháng trước Ngạc tướng quân vừa từ biên cảnh đưa tới ấy.”
Thấy Thập Tam Vương Gia cao cao tại thượng nâng đỡ mình như thế, khiến Mộc Thế Lễ có chút thụ sủng nhược kinh. Tuy nói hắn là con rể của mình, nhưng dù gì đi nữa hắn vẫn là Thập Tam Vương Gia. Hắn không xứng làm nhạc phụ của Thập Tam Vương Gia.
Mộc Thuần Thuần thấy Biện Dục ân cần liền không thèm ngó tới, cái gì chứ, làm như hắn quen với cha nàng lắm vậy. Nếu hắn có lòng tốt như vậy, nguyện ý giúp, được, cứ theo ý hắn. Nàng sẽ không xen vào cũng không muốn quản, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
“Nhân Nhân, quay lại đây.” Mộc Thuần Thuần nghiêm mặt gọi Nhân Nhân đang mừng rỡ muốn chạy đi pha trà, trong giọng có chút tức giận nói, “Em không phải là nha hoàn pha trà trong Dục Vương Phủ, đi làm gì. Hơn nữa họ muốn uống loại hồng bào cao nhất, danh trà quý như vậy nếu em không cẩn thận làm hư sẽ bị người nào đó trách mắng đấy.Loại trách nhiệm nặng nề này giao cho người khác làm đi.Đi, chúng ta ra bên ngoài tản bộ, ngắm phong cảnh.Đừng ở đây quấy rầy người khác.”

Trong lời nói mang chút châm biếm.Nhân Nhân không dám không nghe Mộc Thuần Thuần, dù sao nàng mới chính là chánh chủ của mình. Lập tức le lưỡi, ngoan ngoãn đi theo Mộc Thuần Thuần ra ngoài.
Trời ạ, tình huống này là sao chứ. Biện Dục có chút bối rối, hắn chỉ muốn Nhân Nhân đi pha bình trà thôi mà, có phải giết người phóng hỏa gì đâu. Không ngờ lại làm như là chuyện xấu chọc giận vương phi bé nhỏ của hắn.
Nhìn chằm chằm ly trà không trước mặt, Biện Dục cũng trở nên lung túng. “À… Ha ha ha… Nhạc phụ đại nhân chớ để ý, khí trời nóng bức khiến tính tình nàng có chút hỏa khí.Nữ nhân mà cứ cách vài ba ngày lại buồn bực.Người ngàn vạn đừng trách móc nàng.” Nói xong lại phân phó người khác đi pha trà.
“Nàng chẳng phải là buồn bực gì.Nàng chính là… Vẫn còn hận thần …” Mộc Thế Lễ hiểu rõ nữ nhi của mình. Ánh mắt của nàng luôn thể hiện một loại xa cách.
“Không, không có đâu nhạc phụ đại nhân. Ngài hiểu lầm rồi. Ngài là cha, nữ nhi làm sao có thể hận cho mình chứ, có đúng hay không? Ta biết trước đây giữa hai người xảy ra chuyện không vui, nhưng cũng đã qua lâu như vậy rồi, tức giận cũng nên sớm tiêu tan. Ta đoán a… nàng chỉ là nhất thời buồn bực, không muốn nhận thức cha mình chứ thật ra trong lòng nàng đã tha thứ ngài từ lâu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui