Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Mẫn Mẫn
Bóng đêm nồng đậm trong phòng, ánh trăng mông lung chiếu thành một đường thẳng, một thân ảnh đã ngồi ở đâu giường rất lâu ngồi, ánh mắt tràn đầy thâm tình, lặng lẽ bảo vệ người ngủ say trên giường.
Nhìn người đang mê man ngủ, thật giống như không thể nào nhìn đủ, ánh mắt không thể dời khỏi. Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm lên má phải thoa thuốc của nàng, dịu dàng dị thường, cẩn thận gấp đôi, trong đôi mắt hiện lên tình thương vô hạn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi phía chân trời xuất hiện ánh sáng bạc, người nằm trên giường đột nhiên mí mắt căng thẳng, lông mày kẻ đen nhíu lại tựa hồ ngủ không được yên ổn, lăn qua lộn lại, chuyển động thân thể. Người ở đầu giường thấy thế, chân mày cũng nhíu theo, cho là vì lạnh mà không ngủ được, kéo chăn gấm cho cao một chút, thấy thật tốt mới hạ xuống.
Ai ngờ, nàng vẫn còn trong mơ mà tay phải từ trong chăn rút ra, hướng lên má phải bị thương, hình như là vết thương ngứa ngáy, làm cho nàng từ vô thức đưa tay lên gãi. Thân ảnh áo đen thấy thế, lập tức ngăn lại, khống chế bàn tay không an phận của nàng.
" Thuần nhi, không thể gãi, nếu gãi sẽ để lại sẹo. " Hắn nhẹ nhàng dặn dò, nhìn thấy vết thương bị cong miệng lên, thuốc dán bên trên có chút tróc ra, da thịt non đỏ ngầu bên trong lộ ra.
Hắn dặn dò không hề có tác dụng, vết thương kia giống như càng ngứa ngáy. Tay phải nàng không cách nào hành động liền theo bản năng đưa tay trái ra, lại muốn gãi vết thương, ngay sau đó lại bị nam nhân bắt được. Hắn có chút luống cuống.
Ngứa ngáy không được giải khó mà có thể chịu được.Người nằm trên giường vô cùng khó chịu, đầu đẹp bắt đầu lệch về bên phải, cố gắng đem chỗ ngứa cọ vào gối thêu.

Nam nhân tròng mắt căng thẳng, hiện ra vẻ lo lắng, luôn miệng kêu "Thuần nhi, Thuần nhi, ngoan, đừng lộn xộn nữa có được không?Thuần nhi, tỉnh dậy, mau mau tỉnh dậy ".
Bên tai truyền tới tiếng gọi giục giã, Mộc Thuần Thuần từ trong giấc ngủ không yên ổn bỗng nhiên thức tỉnh. Nàng mới vừa nhận ra khuôn mặt quen thuộc trước mắt đã lập tức chú ý tới loại ngứa ngáy khó chịu trên mặt.
"Ngứa, ngứa, buông ta ra. " Mộc Thuần Thuần vừa mở miệng, giọng nói đã nức nở nghẹn ngào, đáng thương nhìn nam nhân đang chế trụ đôi tay nàng để cho nàng không cách nào nhúc nhích.
" Ngoan, nhịn một chút, rất nhanh cũng không ngứa. " nhìn dáng vẻ khó chịu thống khổ của nàng, tim của hắn quặn đau.
Ánh trăng mông lung xuyên thấu, nhìn thấy vết thương trên mặt của nàng bắt đầu sưng đỏ, nam nhân cả kinh. Đây không phải là hiện tượng bình thường. Dưới tình thế cấp bách, biện pháp duy nhất hắn nghĩ tới chính là hướng ngoài cửa hô to: " Người đâu, gọi Nam Cung Huyền lập tức lại đây. "
Tiếng rống giận dữ như sấm vang dội trong bốn phía Ám Môn. Người bên ngoài cả kinh không dám chần chờ, lập tức chạy đi.
Giây lát, trong phòng sáng lên một chiếc đèn, Nam Cung Huyền xoa đôi mắt cho tỉnh táo chạy tới cũng chỉ vội vàng quàng thêm áo khoác. Vừa vào cửa liền bị người khác lửa giận ngất trời tai họa " Nam Cung Huyền ngươi đáng chết thoa thuốc gì cho nàng? "
Câu này vừa nói xong, ánh mắt đang mơ màng của Nam Cung Huyền ngưng lại, lưu lại hai đạo quang kinh ngạc " Xảy ra chuyện gì? "
Hắn hôm nay quả thật đổi một loại thuốc khác cho nàng: cỏ Tuyết Ngưng, có công dụng là khiến da nhanh hồi phục. Năm đó má phải Dục có thể khỏi nhanh như vậy tất cả đều nhờ cỏ Tuyết Ngưng này. Cỏ Tuyết Ngưng rất hiếm có, bình thường sinh trưởng ở trong đất băng hàn tuyết, trừ phi đến phương bắc tìm, nếu không tìm khắp Tây Diễm Quốc cũng sẽ không có thu hoạch, thật may là năm đó hắn còn để lại một chút, vừa đúng cần dùng đến.
Cỏ Tuyết Ngưng nhất định phải đợi đến khi vết thương kết vảy mới có thể thoa lên, cho nên trước hắn cho nàng bôi thuốc là thuốc cầm máu và thuốc dán tiêu viêm. Hôm nay thấy vết thương của nàng đã kéo vảy, liền thay cỏ Tuyết Ngưng cho nàng. Hắn vẫn thận trọng quan sát mức độ khép lại của vết thương, như thế mới thực hiện được lời hứa của hắn, trong ba tháng chữa khỏi vết thương trên mặt của nàng.
Cũng là… Thỉnh cầu của Mộc Thuần Thuần hôm đó, hắn cuối cùng vẫn cự tuyệt.
Cái loại thỉnh cầu đó hắn không thể không cự tuyệt, dù trong lòng hắn thương xót sự ưu thương trong mắt nàng. Mặc dù ẩn sau điều nàng điều thỉnh cầu này là nỗi khổ tâm khó tả, y như từ mẫu, chức trách của hắn chính là trọn lực chữa khỏi bệnh tật.
Cho nên, hắn suy tính thế nào vẫn là cự tuyệt.

" Cỏ Tuyết Ngưng? " Biện Dục hoài nghi, lần nữa quát " Nam Cung Huyền, ngươi đừng nghĩ lừa bịp ta, cỏ Tuyết Ngưng sao lại có phản ứng như thế. " Đừng quên, hắn cũng từng dùng qua cỏ Tuyết Ngưng, thảo dược đó rất mát mẻ, đắp lên mặt rất thoải mái, dấu hiệu rất tốt, làm sao có thể sưng đỏ thương ngứa ngáy như vậy, lại là tăng thêm thương thế.
" Đúng là cỏ Tuyết Ngưng. " Nam nhân mặt lạnh chau đầu mày lại, lần nữa nhấn mạnh.
" Chết tiệt rốt cuộc chỗ đó có vấn đề. " Người trong ngực không ngừng giãy giụa, nức nở nghẹn ngào, khiến Biện Dục càng gấp gáp, cực kỳ tức giận Nam Cung Huyền mà hầm hừ.
" Hu…hu… Buông ta ra, mau buông ta ra, ngứa, ngứa. " Mộc Thuần Thuần nức nở nghẹn ngào, âm thanh càng ngày càng thê lương, vết thương trên mặt cũng càng sưng đỏ rõ ràng.
Nam Cung Huyền cẩn thận chu đáo xem qua vết thương này một phen. Sau đó, đôi mắt lặng lẽ trầm xuống, khẽ than thở, nói ra nguyên nhân: " Nàng bị dị ứng với cỏ Tuyết Ngưng. "
Chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích.
Biện Dục không có tâm tư cùng hắn nói chuyện khác, trong lòng rối loạn " Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau nghĩ biện pháp đi. không thấy Thuần nhi hiện tại rất thống khổ sao? "
Sau khi Nam Cung Huyền châm cứu xong, vết thương cùng hiện tượng sưng đỏ trên mặt Mộc Thuần Thuần từ từ hóa giải. Náo loạn đã một thời gian, Mộc Thuần Thuần sắc mặt tái nhợt, toàn thân mệt lả rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Khi trời dần sáng tỏ, nàng lại lần nữa ngủ say.
Một đôi bàn tay cầm khăn tay mềm mại, nhè nhẹ lau sạch trán nàng. Nam nhân trên mặt, trên mũi đều toát mồ hôi. Mặt nạ màu vàng kim sớm bị hắn ném sang một bên. Khuôn mặt tuấn lãng đều là lo lắng cùng đau lòng, đồng thời cũng là mệt mỏi.

" Cho nên… " Hắn nói với lãnh diện nam nhân, ánh mắt thương yêu lại khóa lại thật chặt bên hình người dưới giường, không muốn rời khỏi " Thuần nhi bị dị ứng với cỏ Tuyết Ngưng. " Mà cỏ Tuyết Ngưng là thuốc quan trọng giúp cho vết thương trên mặt khỏi hẳn. Năm đó, Huyền đã thử hơn ngàn loại thảo dược mới tìm được cỏ Tuyết Ngưng thần kỳ.
Nhưng nếu không thể dùng cỏ Tuyết Ngưng " Vết thương trên mặt của nàng… "
Nam Cung Huyền không tự chủ rũ mắt, giọng nói lạnh lùng có chút bất đắc dĩ, xen lời vào, sâu xa nói " Chỉ sợ sẽ lưu sẹo… " Đây là ông trời đang giúp nàng sao, nàng không muốn khôi phục lại dáng vẻ khuynh thành liền thật như nàng mong muốn.
Nghe vậy, bàn tay cầm khăn dừng lại, giọng trầm thấp càng trở nên ủ dột " Không có biện pháp nào khác sao. " Trừ cỏ Tuyết Ngưng cỏ ra, không còn thứ khác thuốc sao?
" Cái này… " Nam Cung Huyền nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của hắn, do dự không biết nên nói hay không.
" Nói! " Thanh âm mang khí phách lẫm lẫm vang lên.
" Còn có một loại thuốc… " Nam Cung Huyền không cách nào coi thường khí phách của hắn, quyết định nói ra " Nhưng loại này thuốc chỉ nghe nói, chưa từng thấy qua ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận