Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Editor: bich liên
Mặc cho Hoa Thiên Ngữ hét chói tai thế nào, hoảng loạn luống cuống thế nào, Mộc Thuần Thuần đều nghe không vào, miệng vết thương trên mặt nứt ra cũng không hay biết, nàng chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng khó chịu, trong dạ dày có một thứ nước chua đang cuộn cuộn, quay cuồng lên, nàng đem nước chua toàn bộ nôn hết ra, giống như trừng phạt chính mình, dạ dày trống rỗng, cả lòng của nàng.
Nàng nghĩ đến Biện Dục nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Mộc Như Ý, chỉ là, nàng không nghĩ tới, nàng không ngờ tới, lại là loại báo thù tàn khốc như vậy, là bởi vì dung nhan của nàng bị huỷ sao, Biện Dục là bởi vì má phải của nàng, sử dụng loại thủ pháp tàn nhẫn này đem Mộc Như Ý đẩy xuống địa ngục.
Mộc Như Ý có kết cục này, nàng khó tránh tội, hết thảy đều là mệnh, Mộc Như Ý nàng ta đúng là vẫn tránh không khỏi lo lắng bị dung mạo của nàng phiền luỵ, bi thảm trả bằng mạng sống…
Biện Dục, ngươi thật là ma quỷ, ma quỷ lãnh huyết, người so với Mộc Như Ý càng thêm ngoan độc, ngươi đến cùng có phải là người hay không?
Chẳng trách, ngày ấy nàng tỉnh lại hỏi hắn, hắn nhất định không chịu nói, một chữ cũng không chịu nói, hắn cũng không dám nói đi, thủ pháp trả thù ác độc như vậy thật không không phải người, chẳng lẽ hắn không biết xấu hổ chỗ nào cũng truyền bá sao.
Cười khổ một tiếng, Mộc Thuần Thuần cong người chậm rãi đứng lên, đột nhiên một trận choáng váng quay cuồng, thân mình có chút đứng không vững, lảo đảo, bị một đôi tay nhỏ bé khẩn trương đỡ lấy, thân hình suy yếu thuận thế ngã vào người Hoa Thiên Ngữ.
"Thuần Thuần, đi, ta mang nàng trở về tìm Huyền đại thúc, vết thương trên mặt phải mau chóng xử lý", huyết châu giống như càng chảy càng nhiều, cùng thuốc bột màu đen hỗn độn dính lại thành khối, thoạt nhìn có chút ghê người.

Hoa Thiên Ngữ gần như hận chết chính mình, nội tâm hối tiếc cùng Mộc Thuần Thuần nói những chuyện đáng sợ như vậy,ai, thảm rồi, nàng lại gây hoạ rồi, nếu Ám Hoàng biết, không lột da nàng là không thể, nàng cũng không muốn chết ở chỗ này a, nàng trăm cay nghìn đắng từ thế kỉ hai mươi mốt xuyên tới nơi này, người muốn tìm còn chưa tìm thấy, cũng không thể đem mạng nhỏ ném đi.
Nàng xem ra hẳn là sớm chút rời khỏi địa phương khủng bố này.
"Sao lại như vậy…"
Đang lúc Hoa Thiên Ngữ tâm kinh hoàng hết sức, chợt nghe được một tiếng nói lạnh như băng vang lên, ngẩng đầu, một thân ảnh quần áo màu lam nhạt thình lình xuất hiện bên cạnh, nàng giống như gặp được vị cứu tinh, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, vội kêu lên, "Huyền đại thúc, mau lên cứu mạng a, miệng vết thương Thuần Thuần nứt ra rồi. "
Vô nghĩa, máu đều chảy lan xuống đất, hắn đương nhiên nhìn thấy vết thương của Mộc Thuần Thuần nứt ra, hắn còn biết Mộc Thuần Thuần vừa nôn, hắn có thể trùng hợp như thế xuất hiện ở nơi này đều không phải ngẫu nhiên, mà là vừa mới có người hướng hắn nói tình hình nơi này có chút không ổn.
Hắn muốn biết chính là vì sao lại biến thành như vậy.
Bất quá, ai, quên đi, xem nàng hiện giờ bộ dáng bối rối gấp đến độ muốn khóc, hỏi cũng không ra kết quả gì.
Trở về phòng Nam Cung Huyền cấp tốc xử lý miệng vết thương trên mặt Mộc Thuần Thuần, một lần nữa bôi thuốc, băng bó, lại phân phó Hoa Thiên Ngữ đến phòng bếp nấu thuốc, nhân tiện bưng bát cháo lại đây, lần này, Hoa Thiên Ngữ trái lại cực kỳ nghe lời, không nói hai lời liền hướng phòng bếp xưa nay làm nàng chán ghét chạy đến. Nàng từng lập qua lời thề son sắt, sẽ không bước chân vào phòng bếp nửa bước.
Nếu không phải lại gây hoạ, nàng sao có thể ngay cả nguyên tắc cũng không để ý, không làm người tĩnh tâm, không gây hoạ có phải toàn thân không thoải mái hay không nha.
Quay người lại nhìn Mộc Thuần Thuần hai mắt vô thần, an tĩnh giống tượng gỗ, Nam Cung Huyền âm thầm thở dài, xem ra, trước khi Dục quay về, hắn phải hảo hảo tốn chút công phu, miễn cho đến lúc đó nha đầu kia bị tai ương…
"Huyền đại ca, thương tổn trên mặt ta thật có thể chữa khỏi sao? "Nàng quay đầu, không khỏi thốt ra một câu.Đôi mắt mỹ lệ không hề rực rỡ như ngày xưa, như là có rất nhiều rất nhiều ưu thương không thể cùng người ngoài nói, muốn nói lại thôi.
Nam Cung Huyền cầm trong tay băng gạc dùng xong buộc tốt, bỏ trong hòm thuốc, chính trực đáp, "Đương nhiên, chỉ cần đừng xảy lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay, vốn da kết vảy lại lần nữa nứt ra, chẳng khác kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu không hảo hảo gìn giữ, khuôn mặt nàng thật sự bị huỷ. "
"Hắn nói, ba tháng sau mặt của ta khỏi hẳn, phải vậy chăng?" Thanh âm của nàng nghe ra rất hờ hững, không có hưng phấn trong lời nói.
Thân ảnh màu lam nhạt dừng một chút, thành thật mà nói có chút khó khăn, "Vốn ba tháng khó mà làm, có chút ép buộc." Hắn là bị Dục buộc đáp ứng kì hạn, có thể trong ba tháng chữa khỏi thương thế cho nàng hay không, trong lòng hắn cũng không yên, chỉ có thể nói, hắn sẽ tận lực làm.

Nhưng hiên giờ miệng vết thương vỡ ra, còn muốn trong ba tháng khỏi hẳn, gần như không có khả năng.
"Vốn không dễ dàng, đúng không, thật khó cho huynh, Huyền đại ca." bọn họ trong lúc đó định ra ba tháng ước hẹn, nàng mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng, nàng giống như nhớ rõ, Huyền đại ca vốn dĩ nói ba năm, là Biện Dục ép hắn trong ba tháng nhất định đem nàng trị khỏi, về phần Huyền đại ca vì sao lại thoả hiệp, nàng không biết.
Biện Dục khẩn trương, luôn là dung mạo của nàng, vì làm cho nàng nhanh chóng khôi phục diện mạo, thậm chí không tiếc uy hiếp Nam Cung Huyền.
Rốt cuộc trong lòng hắn là để ý con người nàng hay là dung nhan khuynh thành này, bất quá, hết thảy đều không quan trọng, hắn quan tâm cái gì, nàng lại không còn nửa điểm hứng thú.
Nam Cung Huyền lặng đi một chút, nàng nói những lời khách sáo một cách êm ái như vậy, làm cho hắn có chút không quá thích ứng. Vị vương phi này băng tuyết thông minh, khéo hiểu lòng người, vừa mới mười bảy tuổi, trong đôi mắt lại lấp đầy u sầu nồng đậm không lối thoát, đột nhiên làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
"Huyền đại ca, có thể xin huynh giúp đỡ ta không? "Trong lòng hạ quyết định, Mộc Thuần Thuần ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi, trong đôi mắt kiên định dị thường.
"Thỉnh cứ nói"
"Ta muốn, sau này ta đều phải dùng khăn che mặt kì nhân này".Lúc nàng nói lời này, lại khôi phục bộ dạng vân đạm phong khinh trước sau như một.
Có vài người cả đời luôn khát vọng có được dáng vẻ khuynh thành, so với họ nàng may mắn hơn nhiều, ít nhất dáng mạo khuynh thành nàng đã từng có, có lẽ, đã từng có mới có thể hiểu được, dáng vẻ khuynh thành cũng không hẳn là chuyện tốt, có thể là nguồn gốc của tai hoạ, có được mới có thể càng thêm sâu sắc cảm nhận được, dáng mạo khuynh thành cũng là một loại trói buộc, một gánh nặng.
Mười bảy năm qua, chống đỡ một dung nhan khuynh thành nàng sống thật mệt mỏi quá, năm tháng còn lại nàng muốn thử sống cuộc sống khác, một cuộc sống hoàn toàn mới.

Tay run rẩy, Nam Cung Huyền nghe thấy âm thanh của mình trầm xuống, "Ý của nàng là…"
"Không sai, chính là loại suy nghĩ trong lòng huynh. "
"Nàng không hối hận. "Vương phi trước mắt dứt khoát quả quyết, làm cho hắn nhìn không thấu.
Mộc Thuần Thuần nhẹ nhàng lắc đầu, thần tình dị thường kiên định, kỳ thật, nàng cũng rất cố chấp, nương nói nàng từ nhỏ chính là tính tình bướng bỉnh, việc đã quyết định không người nào có thể thay đổi, lúc này đây, cũng như vậy, không người nào có thể thay đổi.
Nam Cung Huyền lặng lẽ không nói, giống như đang lo lắng, dừng một chút, hắn từ từ nói ra một vấn đề khó giải quyết.
"Dục bên kia…" Dù hắn đáp ứng, chuyện này thực hiện cũng không dễ dàng như vậy, phải biết rằng Dục nhất định sẽ không đồng ý, người nam nhân đó, không thể trêu vào.
"Yên tâm đi, tự ta có biện pháp…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận