Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Mẫn Mẫn và Quảng Hằng.
Lời nói của Hoa Thiên Ngữ giống như mật ong nồng đặc ngọt ngào chảy vào lòng Liên Cảnh, làm hắn vênh váo đắc ý mà nói, "Ai, gương mặt tuấn mỹ vô trù của ta đây đi đến chỗ nào cũng được ưa chuộng như vậy, ánh mắt cô nương thật biết nhìn nam nhân, ha ha ha." Tâm tình tốt, xưng hô cũng theo đó thay đổi, lập tức khen ngợi Hoa Thiên Ngữ, "Tiểu Ngữ, ta phát hiện tiểu nha đầu ngươi càng xem càng đáng yêu, nhất là nói toàn sự thật, ha ha, ta cho ngươi biết, ngươi nói quá đúng. Tất cả mọi người đều nói như vậy, Liên Cảnh ta là đệ nhất mỹ nam không phải hư danh."
"Ừ điểm này ta thừa nhận."Mộc Thuần Thuần không nhịn được gật đầu mạnh, nói ra lời thật lòng, lại càng làm ai đó bất bình giận dữ.
Buồn cười, hắn đường đường là Ám Hoàng lại bị bọn họ cười nhạo, quả thật vô pháp vô thiên, tiểu tử Liên Cảnh kia cậy xinh đẹp làm những cô nương mê mẩn xung quanh hắn, thật là đáng hận.
Mộc Thuần Thuần cố ý nâng đôi mắt hồn nhiên ngây thơ mỹ lệ đôi mắt lên, chế nhạo nói, "Vương gia, chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì?"Trêu cợt hắn thật sự rất vui.
Ặc, nàng làm như vậy là hình như có chút không có phúc hậu, cùng người khác khi dễ phu quân của nàng, hắn giận đến á khẩu không trả lời được rất là oan khuất.Nghĩ như vậy, Mộc Thuần Thuần le le lưỡi, trong lòng hiện lên một chút cảm giác tội lỗi.
Cùng lúc, ánh mắt của mọi người trong phòng đồng loạt quét về phía nam nhân nào đó, Biện Dục rủa thầm một tiếng, cắn răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ, "Không có." Một đôi mắt ưng sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm vào yêu nghiệt nam tử.

Người kia phía sau lưng bỗng bị khí lạnh làm cho phát rét, sợ tới mức cổ co lại, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.
Ở chung nhiều năm như vậy, Liên Cảnh rất hiểu tính cách Biện Dục. Chọc giận phúc hắc vương gia như hắn hậu quả không cần suy nghĩ cũng biết. Hắn trả thù rất đáng sợ, tuyệt đối làm người ta cả đời khó quên. Cho nên, có chừng có mực, có chừng có mực là tốt rồi.
Nếu nói có chừng có mực, dĩ nhiên là nên vội vàng rời đi, đừng chướng mắt hắn.Vì vậy, Liên Cảnh mang vào khuôn mặt ngây thơ tươi cười, từ từ lui tới cạnh cửa, sợ hãi nói, “Ta, ta đột nhiên phát hiện còn có chút việc phải xử lý, ta đi trước ha."
Đang muốn chạy, lại bị nam nhân nào đó hét lên làm phải ngừng lại, "Khoan."
Liên Cảnh da đầu tê dại, trong lòng nảy sinh dự cảm vô cùng xấu, thầm buồn bã thốt lên một tiếng, …Thảm.
"Liên tể tướng ghé thăm là vì oán trách bổn vương đem chuyện triều đình ném hết cho ngài, hại ngài cả ngày bị giam trong Tể Tướng Phủ sao?" Nam nhân nào đó đã thu lại tức giận, nhàn nhã hớp trà, mở miệng nhàn nhạt mà nói.
Tự dưng mở miệng gọi hắn là Liên tể tướng, là ý gì đây? Nghe rất chói tai
Đối với loại ngữ điệu âm dương quái khí này của hắn, Liên Cảnh đã quen thuộc, đó là dấu hiệu cơn phúc hắc của hắn bộc phát, xong rồi, Dục nhất định đã có mưu kế, nhìn cái vẻ mặt kia, khẳng định là không có hảo ý.
"Không, không phải, không oán trách," ánh mắt Liên Cảnh chạm phải một đôi mắt âm hiểm nào đó, lập tức đổi lời nói, "Chẳng qua là tới đây phát bực tức mà thôi, hiện tại bực tức cũng phát xong, ta có việc bận rộn về trước."
“Đừng nóng vội." Nam nhân nào đó mỉm cười tiến lên, một lời ngăn hắn lại, "Bổn vương nghĩ rất nhiều, quả thật như lời ngươi nói, có phần quá đáng, cho nên bổn vương quyết định, vì thưởng cho vài ngày khổ cực của ngươi, chấp thuận phái ngươi đi một nơi giải sầu, buông lỏng một chút."
Nghe vậy, đôi mắt hoa đào tỏa sáng lấp lánh, chớp mắt một cái lại chuyển thành ánh mắt cảnh giác. Đợi chút, trước đừng cao hứng quá sớm, nhất định có cổ quái, Dục không tốt bụng như vậy đâu, nghe hết đoạn sau lại nói.
Thật ra thì trong lòng vẫn có chút mong đợi, hắn yếu ớt hỏi, "Đi chỗ nào?"

Nam nhân phúc hắc cười mà nói, "Thành Bách Hoa." Liên Cảnh nghe thấy ba chữ "Thành Bách Hoa" đột nhiên như rơi xuống hố băng.
Trong lòng âm thầm mắng, Biện Dục nhà ngươi là cái đồ phúc hắc hèn hạ, biết trước ngươi không tốt lành gì, cư nhiên phái ta đến Thành Bách Hoa quỷ quái đó. Thành Bách Hoa một tháng trước hồng thủy xâm chiếm, vỡ mấy cái đê lớn, nạn lụt nghiêm trọng, dân oán tận trời vì tránh thiên tai, đã rối rít chạy đến thành quận khác tránh nạn. Nghe nói hiện tại hồng thủy đã che mất nửa tòa thành trì Thành Bách Hoa, nếu không sửa chữa đê đề phòng hồng thủy, cả thành trì sẽ chìm.
"Ta không đi." Liên Cảnh không chút nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt công việc khổ sai này.Hắn cũng không có năng lực trị thủy, đi đến đó nửa điểm cũng không dùng được.Nói trắng ra là, chỉ có chịu khổ, tìm kiếm vất vả mà thôi.
"Không đi cũng phải đi, đây là lệnh vua."Biện Dục lạnh lùng lên tiếng, trong giọng rõ ràng tuyệt tình, không có khí phách thương lượng. Hừ, Cảnh, ta ngược lại muốn nhìn ngươi lạc đến Thành Bách Hoa, khuôn mặt yêu nghiệt kia còn được ưa chuộng thế nào.
Liên Cảnh đặt mông ngồi trên băng ghế, mày kiếm nhướng cao, "Ta không đi, không đi, nhất định không đi." Hừ, xem ngươi có thể đem làm gì ta bây giờ.
Thân hình màu đỏ đi qua, ầm ầm ĩ ĩ hưng phấn lên tiếng “Được, được, được, Liên Cảnh ca ca, Thành Bách Hoa kia nghe giống như chơi rất vui, làm gì không đi, ta đi cùng ngươi." Nghĩ đến có thể cùng đại suất ca đi ngoài du sơn ngoạn thủy, Hoa Thiên Ngữ có vẻ vô cùng kích động.
Liên Cảnh đã rất đau đầu, lại thấy Hoa Thiên Ngữ cái gì cũng không biết ở bên cạnh quấy rối, càng thêm phiền lòng.
Lúc này, cạnh cửa vang lên một giọng lạnh như băng, "Thay thuốc rồi." Những lời này rõ ràng là nói với Mộc Thuần Thuần nằm trên giường, ánh mắt lạnh như băng lại không ngừng nhìn về bóng hình màu đỏ xinh đẹp đang thân thiết dán vào cánh tay Liên Cảnh, không khí thập phần đáng sợ. (há há, Liên Cảnh chết chắc)

Trong không khí tràn ngập một mùi vị thảo dược nhẹ, Mộc Thuần Thuần giương mắt nhìn, không cần đoán, vị nam tử mặc áo tối màu, sắc mặt lạnh như băng, cả người lộ ra lãnh tà khí tức chính là Tà Y Nam Cung Huyền.
"Huyền đại thúc, người đã đến rồi."Cô gái áo đỏ vừa nhìn thấy mặt, lập tức gọi làm mọi người ngạc nhiên, sau đó, mọi nơi trong phòng phát ra tiếng cười chợt cao chợt thấp.
Huyền, đại thúc? Ừ, kiểu xưng hô này thật sự rất hợp với Huyền a, Tiểu Ngữ thật là lợi hại, còn nghĩ ra cách gọi thỏa đáng này, đối với bộ mặt lạnh như băng của Huyền mà nói, thật sự rất thích hợp. . .
Chỉ là, thật kỳ quái, từ trước đến giờ Huyền vô cùng nghiêm khắc lại cho phép Tiểu Ngữ làm càn gọi hắn như vậy, đây thật sự là chuyện không bình thường, điều này thể hiện cái gì đây?
“Ta cầm giúp ngươi” Thấy trên tay Nam Cung Huyền bưng không ít ấm sắc thuốc, Hoa Thiên Ngữ nghĩ bây giờ mình là nha đầu của Mộc Thuần Thuần, lập tức thích thú chạy vội qua, muốn mang vào giúp, lại không thấy cái ghế ngồi trước mặt. Một lần nữa nàng liều lĩnh lỗ mãng, đụng phải cái ghế ngồi, đôi mi thanh tú bởi vì bị đau mà hơi nhíu, rên lên một tiếng rồi như không có việc gì, vội vàng đoạt lấy ấm sắc thuốc trong tay Nam Cung Huyền, lò cò đi tới để lên bàn.
Đôi mắt Nam Cung Huyền căng thẳng, vờ như không nhìn thấy vết bầm tím nơi đầu gối nàng, nhưng lông mày thanh tú chau lại, mơ hồ có chút tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận