Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Quảng Hằng
Lời Nam Cung Huyền nói không sai, Mộc Thuần Thuần sau đó ba ngày liền tỉnh lại.
Nàng giống như thấy một giấc mộng thật dài, trong mộng có một thanh âm dịu dàng làm cho người khác đau lòng không ngừng ở bên tai nàng nỉ non, thâm tình gọi tên của nàng. Không, nói chuẩn xác, là nhũ danh của nàng, Thuần nhi…
Trên đời này chỉ có hai người sẽ gọi nàng như vậy, một là mẹ, một người khác, ấy là nam nhân. Hàng mi dài như cánh bướm có chút rung rung mấy cái, mí mắt nặng trĩu nâng lên, quả nhiên, gương tuấn dật mang một chút lưu manh đột nhiên đập vào mắt, thiếu đi mặt nạ màu vàng kim che giấu, lúc này hắn đang cười vô cùng đáng yêu như một đứa bé.
"Nha đầu hư, hại ta lo lắng nhiều ngày như vậy, nên phạt." Sau đó, đặt một nụ hôn êm ái vào cái trán trắng nõn của nàng.
"Hại ta bị dọa đến không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nên phạt." Sau đó, lại một nụ hôn êm ái khác rơi xuống trán của nàng.
"Hại ta bạc thêm mấy sợi tóc, nên phạt." Và nụ hôn êm ái kèm theo lời oán trách lại không mất thâm tình lần nữa rơi xuống.
"Thật may, nàng đã tỉnh. Thưởng cho nàng."Trên khuôn mặt nam nhân không che giấu được sắc mặt vui mừng, lần này, hắn đem nụ hôn dịu dàng như nước dời đến cánh môi mềm mại đã có huyết sắc của nàng.

Mộc Thuần Thuần ưm một tiếng, vô lực phản kháng hành động bá đạo lại chứa đựng thâm tình vô tận của hắn.
Đột nhiên trên mặt truyền đến khẽ căng thẳng cùng cảm giác đau của da bị xé rách, thức tỉnh nàng, trong tròng mắt xinh đẹp lúc này hiện đầy lo lắng, nàng kéo lấy vạt áo của nam nhân, vừa mở miệng, phát ra thanh âm khàn khàn, "Nhân Nhân đâu?"
Ngắn ngủn ba chữ khiến khuôn mặt tươi cười vui vẻ như trẻ con của nam nhân cấp tốc xụ xuống, đôi môi vốn là nhếch lên độ cong trở về tại chỗ, lập tức giận dỗi, "Nàng cũng chỉ quan tâm người khác, không thấy ta bởi vì lo lắng mà bộ dáng tiều tụy sao?"
Trong mắt của nàng chỉ nhìn thấy người khác, cố tình làm như không thấy hắn, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy?
Không chịu được ánh mắt tràn đầy khẩn cầu của Mộc Thuần Thuần, đau lòng rất nhiều, nam nhân đem toàn bộ bất mãn nuốt trở vào bụng, nghiêm túc lên tiếng, "Nàng ta không có sao, Huyền đã chưa trị giúp nàng ấy, bây giờ đang ở vương phủ nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ có thể nói chuyện."
Nghe vậy, cánh môi Mộc Thuần Thuần khẽ động, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.
Nhân Nhân là không có chuyện, nhưng người khác thì sao?
Nghĩ vậy, trái tim không hiểu co rút, Mộc Thuần Thuần giương mắt nhìn hướng nam nhân khí phách quý khí thiên thành trước mắt, nhàn nhạt nhẹ bật ra một tiếng, "Vậy, nàng ấy đâu?"
Không khí đột nhiên trở nên hắc ám mù mịt, hít thở không thông không khí như ngừng lại giữa bọn họ.
Biện Dục đương nhiên rõ rang "nàng" trong miệng Mộc Thuần Thuần là chỉ người nào, nghĩ đến nữ nhân ác độc đã đó hại vương phi bé nhỏ của hắn bị thương nặng thiếu chút nữa đi đời nhà ma như thế, đôi mắt đen sâu thẳm như mực lạnh lùng trầm xuống, vẻ mặt tuấn tú lạnh như băng, cả người tản ra hơi thở khắc nghiệt bén nhọn, hắn quay đầu đi, không có lên tiếng.
Không lên tiếng, là bởi vì hắn không biết nên mở miệng như thế nào. Nàng mới vừa tỉnh lại, thân thể còn rất yếu yếu, về chuyện Mộc Như Ý, hắn quả thật không muốn nói nhiều, bởi vì, đó sẽ là một đề tài nặng nề.
Thấy hắn trầm mặc không nói, Mộc Thuần Thuần khỏi đoán cũng đã đoán ra kết quả của Mộc Như Ý, nàng yên lặng nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh để cho người không nhìn ra tâm tình của nàng giờ khắc này.
"Thuần nhi, nàng nhất định rất đói, ta gọi người đưa chút ăn tới đây." Biện Dục có chút bận tâm, lập tức nói sang chuyện khác. Nàng nhiều ngày bệnh mơ mơ màng màng như vậy, không ăn uống gì, cho nên thoạt nhìn mới suy yếu như vậy, sắc mặt tái nhợt.

"Ừ." Người trên giường cũng không phản đối, nghĩ đến vết thương trên mặt, tay nhỏ bé bất ngờ hướng mặt phải sờ thử, đợi lúc Biện Dục phản ứng kịp muốn ngăn cản, bàn tay nhỏ bé đã chạm đến một tầng bột thuốc trên mặt.
"Mặt của ta… Rất xấu đúng không?"Nàng vốn là muốn nói mặt nàng có phải đã bị hủy rồi hay không, lời đến khóe miệng, lại đổi cách hỏi.
"Không, không, không, không có."Biện Dục hết sức phủ nhận, hắn càng vội vã giải thích, càng để lộ ra vẻ mặt chột dạ.
"Cầm gương đồng tới đây, ta muốn xem một chút."Cho dù hắn không trả lời, nàng cũng đoán được mặt của mình hiện tại có bao nhiêu khó coi.Nàng rất muốn hiểu rõ, nàng hiện tại đến cùng có bao nhiêu xấu xí?
"Nơi này… Không có gương đồng, ngày mai, ngày mai ta sẽ cho người mang tới đây." Mộc Thuần Thuần vẫn dây dưa ở đề tài này, khiến Biện Dục có vẻ rất hốt hoảng, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một lý do, lấp liếm cho qua.
"Thuần nhi, nàng yên tâm, Huyền nói rồi, thương thế của nàng ba tháng sau là có thể khỏi hẳn, khôi phục dung mạo vốn có, hơn nữa sẽ không lưu lại bất kỳ vết sẹo, vẫn xinh đẹp khuynh thành giống như trước kia." Vương phi bé nhỏ của hắn là đệ nhất mỹ nhân Đô Thành, sự thật này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Hắn thề.
Đôi mắt xinh đẹp rất nghiêm túc nhìn hắn, lúc này chợt hạ xuống, nhàn nhạt hỏi, "Ngươi, rất để ý bộ dáng của ta bây giờ, có đúng hay không?" Đừng nói cho nàng không phải, bởi vì nàng từ trong mắt thấy được sự vội vã, nhìn ra được hắn gấp gáp, hắn nhất định thực vội, thực mong nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trước kia của nàng.
"Dĩ nhiên không phải, nàng nghĩ đi đâu vậy, chẳng lẽ nàng không muốn nhanh khỏi hay sao?"Hắn không phải để ý bộ dáng nàng bây giờ, sao hắn lại để ý chứ?Cho dù cả khuôn mặt nàng cũng phá hủy, hắn cũng sẽ cưng chìu nàng, yêu nàng, che chở nàng cả đời, chỉ vì, nàng chính là nàng.Trong mắt hắn, nàng là độc nhất vô nhị.
Dĩ nhiên, nếu như có thể khôi phục dung mạo trước kia, đó là tốt nhất.
Đối với câu hỏi của Biện Dục, Mộc Thuần Thuần rất nghiêm túc ở trong lòng suy nghĩ.

"Rầm…" Đang lúc này, cửa phòng bị người dùng sức đá vỡ, ngay sau đó nghe được một tiếng gầm giận dữ
"Biện, Dục. Lão tử không làm nữa, tại sao đem những thứ ngổn ngang trên triều đình kia cột cho ta, nhìn ta giống như dễ bị khi dễ lắm sao?"
Theo tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, Mộc Thuần Thuần thấy một nam tử tuyệt mỹ yêu nghiệt đạp lên sắc nắng óng ánh vàng trên đất, hầm hầm, vừa đi vừa càu nhàu đi vào, người vừa tới ngay lập tức thay đổi giọng nói, vui vẻ bất ngờ bồi thêm một câu, "Di, Thuần Thuần, ngươi đã tỉnh? Thật tốt quá, nàng rốt cuộc đã tỉnh."
Mộc Thuần Thuần không có trả lời hắn, bởi vì ánh mắt nàng bị một vị cô nương vẫn đang đi sau sát lưng hắn hấp dẫn, vị cô nương kia mặc một bộ quần lụa mỏng màu đỏ, rất là bắt mắt, một đôi ánh mắt to sáng, đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt giống như biết nói, linh động, mi thanh mục tú lại mang theo chút tinh quái, trong nháy mắt làm cho người ta có một loại cảm giác hiếu động thật thoải mái.
Nữ nhân áo đỏ mặt mang theo nụ cười háo sắc, theo đuôi Liên Cảnh đang bốc hỏa vào, đi theo phía sau không ngừng quan sát hắn, lộ ra ánh mắt giống như muốn đem Liên Cảnh ăn sống nuốt tươi, chỉ sợ người khác không biết nàng đối với Liên Cảnh cảm thấy hứng thú.
"Ôi chao, vị đại suất ca vô địch vũ trụ này, chàng tên là gì thế?"Trong đôi mắt cô gái áo đỏ chỉ thấy một mình yêu nghiệt chói mắt Liên Cảnh, đem hai người khác sống sờ sờ trong phòng làm như không thấy, cố ý muốn cùng hắn nói chuyện.
Nghe được thanh âm kỳ quái xa lạ, Liên Cảnh quay đầu lại, rơi vào mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn xa lạ cười đến ngây ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận