Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Mẫn Mẫn và Quảng Hằng
Ám, Hoàng? Là nhân vật phong vân mà thường ngày vẫn nghe nói qua vô số những tin đồn kinh hãi về hắn? Là ma quân khát máu khó lường mà giang hồ đồn đại, rằng thuộc hạ quỷ mị của hắn là những tay đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, rằng một cái hắt hơi của hắn có thể làm thiên hạ hơi bị chấn động? Nhân vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết như vậy, cư nhiên lại là hắn?
Thì ra là như thế. Bà quả thật đã chọc phải người không nên chọc, thôi, đã đến này lúc này, bà không thể không thừa nhận, bà đã thua, thua hoàn toàn.
Ân oán tình thù. Những hình ảnh mà bà ta nơm nớp lo sợ trăm phương ngàn kế vì tham luyến quyền vị và vinh hoa phú quý đã gây ra từng cái, từng cái một hiên lên trong đầu bà.
Cuối cùng, bà ta cười nhạt một tiếng, giơ ly rượu trong tay lên, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, mắt ngó ra minh nguyệt sáng tỏ ngoài cửa sổ, nhẹ giọng rù rì nói, "Duẫn nhi, thật xin lỗi, mẫu hậu không thể bảo vệ con được nữa…" Âm thanh kéo thật dài, hai hàng nước mắt trong suốt lăn từ mắt phượng xuống…
"Xoảng…" giây lát, ly rượu tự trong tay bà ta chảy xuống, lăn dọc theo mặt đất lạnh như băng tới xa thật là xa. . . . . .
——— tuyến phân cách ———

Hôm đó, Biện Dục đem Mộc Thuần Thuần trọng thương mang về cửa Ám Môn, hoàn cảnh thanh u thích hợp dưỡng thương, tìm khắp trong thành, nơi đây chính là nơi thanh u nhất, cũng không quá mức bí ẩn.
Ám Môn ẩn ở hai tòa núi phía sau, lối duy nhất đi thông Ám Môn là một khe núi hẹp dài kẹp ở giữa hai tòa núi, một cái xích sắt dài nhỏ chắn ngang giữa khe núi, là cách duy nhất để vào Ám Môn, người khinh công không tốt hoặc là hoàn toàn không có khinh công muốn vào Ám Môn là một việc so với lên trời còn khó hơn.
Dĩ nhiên, nếu như có một người có khinh công vô cùng tốt dẫn vào, lại là một chuyện khác.
Mộc Thuần Thuần bởi vì mất máu quá nhiều, sau khi tới Ám Môn liền vẫn không ngừng sốt cao, một hơi thở yếu ớt còn sót lại, lòng như lửa đốt, Biện Dục hốt hoảng vô thần liền liều mạng gây áp lực với một lãnh diện nam nhân, còn tuyên bố nếu không trị khỏi cho nàng liền vạch trần thân phận của lãnh diện nam nhân kia, để cho hắn từ đâu chạy đến phải trở về nơi đó. . . . .
Lãnh diện nam nhân đối với việc bị cảnh cáo uy hiếp ngay cả mày cũng không nhăn chút nào, thậm chí ngay cả một chữ cũng không đáp lại chỉ lo công việc của mình. Sau đó, vì bên tai quá mức ồn ào, khiến hắn không có biện pháp chuyên tâm châm cứu, cuối cùng khiến hắn thừa dịp lúc Biện Dục chưa chuẩn bị, đem ngân châm cầm trong tay hướng chính xác đỉnh đầu hắn, đâm tới không sai lệch một chút nào, mới khiến một nam nhân ồn ào im lặng, an tĩnh ngủ một giấc.
Rốt cuộc âm thanh trong phòng cũng dần an tĩnh, Nam Cung Huyền nhìn thấy những vết thương trên mặt Mộc Thuần Thuần, da thịt đã thối rữa không thành hình dạng, rất nhiều thịt non đỏ ngầu bên trong lật ra ngoài, xung quanh rất nhiều máu, dịch nhầy và bụi bặm, khó giải quyết hơn chính là người này còn phát ra sốt cao, hắn chậm rãi thở dài một cái, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương.
Giống với tình hình mười năm trước hắn đã trải qua, khi hắn vẫn chỉ là một thiếu niên hiểu sơ y thuật, đang lúc trên đường chạy trốn gặp được má phải bị hủy của Biện Dục, khi đó Biện Dục đột nhiên nói với hắn một câu "Ta tin tưởng ngươi", vì một câu thật đơn giản "Ta tin tưởng ngươi" đó, hắn liền trong mấy tháng toàn tâm toàn ý ở đảo trị vết thương của người này, may mắn, rốt cuộc khỏi hẳn.
Sau khi bị hắn dùng ngàn loại dược liệu thí nghiệm, Biện Dục lần nữa khôi phục mặt mũi vốn có không những không cảm kích, ngược lại nghiến răng nghiến lợi mắng hắn là Tà Y, còn nói hắn căn bản không phải là cứu hắn, mà là đang hành hạ hắn. Cũng như là đem hắn vào chỗ chết hành hạ. Vì vậy, sau mỗi lần lại nhắc tới chuyện này, giọng điệu Biện Dục luôn không tốt.
Hôm nay lại hiện ra trước mắt là dung nhan bị hủy, xem ra, lúc này lại là lúc bận rộn.
Liên tiếp nửa tháng, vết thương trên mặt Mộc Thuần Thuần sau khi được rửa sạch, thay thuốc, đã từ từ kết vảy, cảm giác đau đớn cũng dần dần bớt đi, chuyện không tốt duy nhất chính là nàng vẫn sốt.
Mấy ngày qua, nàng lúc thì sốt nặng, lúc thì sốt nhẹ, quả thật có thời điểm không được thanh tĩnh, mỗi khi sốt cao hạ một chút, vẫn cảm giác trên mặt nóng rực dẫn tới đau đớn, tới tới lui lui, mạng thì giữ lại được nhưng bệnh tình không có gì thay đổi.

Biện Dục bên cạnh hối thúc, nhìn giai nhân chịu đau khổ mà đau lòng vô cùng, lại không thể làm được gì, hắn buông xuôi tất cả mọi chuyện, chuyên tâm canh giữ ở bên cạnh Mộc Thuần Thuần, không hề nghỉ ngơi, không một câu oán hận mà chăm sóc nàng.
Thuần nhi, nàng tỉnh đi, ngủ nhiều ngày như thế không đau nhức cơ thể sao? Mau tỉnh đi, đừng để ta lo lắng nữa có được không?
Thấy bệnh tình người trên giường không có chuyển biến tốt hơn, Biện Dục không nhịn được lại đem lửa giận đổ lên đầu lãnh diện nam nhân, "Nam Cung Huyền, không phải ngươi tự xưng là y thuật cao minh ư, không phải thường khoe khoang có thể cùng Diêm Vương cướp người ư? Sao ngay cả một cơn sốt nho nhỏ cũng không trị hết, nếu tin này truyền đi, về sau ngươi còn không xấu hổ hay sao?"
Lãnh diện nam nhân không nói một lời, không rảnh quan tâm đến hắn, lẳng lặng chuẩn bị thảo dược, giống như cô lập thế giới bên ngoài, làm bộ không nghe không thấy. ( cảm thấy để lãnh diện thì hay hơn mặt lạnh, ai cũng hiểu nghĩa mà ha)
Lại là loại tính tình kỳ quái này, không thể nói lý nổi, Biện Dục giận đến muốn đánh người.
Đang lúc Biện Dục trợn mắt, gân xanh nổi lên, nam nhân rốt cuộc chịu mở miệng, "Nàng không chết được."
Nàng, không, chết, được?? Biện Dục giận đến nghiến răng, đây là cái đáp án quỷ quái gì. Cái hắn muốn không chỉ nhiêu đó, hắn muốn nàng nhanh chóng tỉnh lại, vui vẻ đứng ở trước mặt hắn thể hiện khuôn mặt tươi cười mê người, hoặc là phùng mang trợn mắt, như vậy, hắn có thể cảm nhận được nàng thực sự tức giận, vẻ mặt đa dạng của nàng…

Vậy mà nghe được lại là một câu đáng chết, nàng không chết được.
"Nam Cung Huyền, hiện tại ta lấy thân phận Ám Hoàng ra lệnh ngươi trả lời, Thuần nhi rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh lại?" Nếu muốn bức ra đáp án, chỉ có thủ đoạn hữu dụng này, dùng thân phận của mình ép hắn, hừ, ai bảo hắn là thuộc hạ. Ai….
Quả nhiên, Nam Cung Huyền nghe, mặt vốn bình tĩnh khẽ co rút, nhìn người chủ tử Biện Dục này một cái, đàng hoàng bẩm báo nói, "Ba ngày sau."
Đáp án này khiến Biện Dục không để lại dấu vết lòng vui vẻ, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại hỏi, "Còn vết thương trên mặt nàng?"
Mười năm trước Huyền chỉ hiểu sơ y thuật cũng chỉ tốn nửa năm là chữa khỏi cho hắn, đã mười năm trôi qua, y thuật của Huyền đã đến tình trạng thất thần nhập hóa, trên đời hiếm có bệnh hắn không trị được, mấu chốt là hắn có nguyện ý cứu hay không mà thôi, cho nên, dựa vào vào y thuật của hắn, chữa khỏi vết thương cho Thuần nhi cũng không cần bao lâu, nhiều lắm là cả tháng. Biện Dục phỏng đoán.
Ai ngờ, Nam Cung Huyền vẫn như cũ ít nói lạnh lùng, từ trong miệng hắn nói ra một con số hoàn toàn hù sợ Biện Dục, "Ít nhất, ba năm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận