Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Đặng Bích
Tim Độc Chân Long nhảy mạnh, tầm mắt đi lên, bắt gặp hai đạo ánh mắt âm hàn thị huyết, thật âm trầm, đáng sợ đến cực điểm…
"A…" Trong nháy mắt hắn hét to một tiếng, đôi mắt nở rộng, ầm ầm ngã xuống. Bị dọa cho sợ mà chết.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột và quỷ dị, nhất thời, tất cả mọi người thất sắc, kinh hoàng không dứt.
"Khởi bẩm thái hậu, hắn đã tắt thở. " Bàng Thanh đưa tay thăm dò hơi thở của Độc Chân Long, xác nhận nói.
Thanh Bảo hung hăng dùng sức đá một cước vào thi thể trên mặt đất, "Đồ vô dụng, mang xuống ! "
"Ngừng, ngừng, ngừng, thật là đáng tiếc nha, có phải không Quốc cữu đại nhân? " Liên Cảnh uốn éo đôi tay đẹp tựa hoa lan của mình, lại gần bên tai Thanh Bảo thấp giọng nói.
"Ngươi…" Thanh Bảo giận đến mức râu tóc dựng ngược, thiếu chút nữa hướng hắn thốt lên mắng ra hai chữ "ẻo lả", ngại vì nơi này là Nghị Sự Điện, lại có nhiều đại thần đang có mặt ở bên, miễn cưỡng đem lời vốn vọt đến cổ họng nuốt vào.

"Thái hậu, người cũng chết rồi, chết vô đối chứng, thần đệ có thể rời đi hay không? " Ngồi lâu như vậy, xương đã có chút mỏi, cái địa phương quỷ quái này, một khắc hắn cũng không muốn lưu lại.
Thái hậu từ trong cơn trấn kinh đã bình tĩnh lại, khóe môi cứng ngắc động đậy, miễn cưỡng lắm mới nở được nụ cười thản nhiên, sâu trong ánh mắt lộ ra một tia độc ác, "Người mặc dù đã chết, nhưng vẫn không chứng tỏ vương đệ không liên quan đến chuyện này, dù sao lời khai vẫn còn trên giấy trắng mực đen. Như vậy đi, chuyện xảy ra trên đại điện hôm nay chúng đại thần đều đã thấy, vậy để cho bọn họ tỏ thái độ của mình đi, nếu có trên hai người ủng hộ ngươi, tin tưởng ngươi cùng chuyện này không có quan hệ,bổn cung lật tức thả ngươi rời đi, không truy cứu nữa. "
Đề nghị này của thái hậu lập tức được chúng đại thần hưởng ứng, nhao nhao mà gật đầu tán thưởng. Sắc mặt vốn không tốt của Thanh Bảo lập tức cải thiện không ít, ngạo nghễ ưỡn ngưc ngẩng đầu cười nhạt trong lòng.
Khá lắm lão yêu bà độc ác, biết rõ trừ Cảnh ra thì nơi này không còn ai ủng hộ hắn, tất cả đều là người của bà ta, nên ngoài mặt thì giả như cấp cho hắn cơ hội, nhưng trên thực tế thì muốn nhân cơ hội này diệt trừ hắn đi.
Dừng lại việc vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, Biện Dục ngẩng đầu, tầm mắt lạnh như băng xuyên thấu tấm mặt nạ hướng người đang ngồi trên long ỷ, từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đôi môi mỏng từ từ tràn ra một độ cong mị hoặc, thanh âm cất lên không mặn không nhạt, "Tùy tiện. "
Hừ, ha ha, thì ra thái hậu còn chưa kịp ngồi nóng chỗ đã muốn nghĩ cách diệt trừ hắn, hắn còn chưa bắt đầu tìm tới hai huynh muội bọn họ tính sổ đâu, nhưng nếu bà ta ngồi ở trên cao như vậy mà vẫn chưa an tâm, vậy ngược lại hắn cũng nên suy tính một chút sớm "mời" bà ta xuống vậy.
"Thái hậu, thần phản đối. " Cái tên Biện Dục kia sao lại đáp ứng cái trò chơi không công bằng này, hắn tuyệt đối không đồng ý.
"Tể tướng, nếu ngươi không đồng ý, có thể lập tức rời khỏi đại điện, sẽ không có người cản ngươi. Còn nữa… bổn cung hình như không chỉ một lần nhắc nhở ngươi, khi vào cung nhất định phải mặc quan phục, nơi này không phải vườn hoa, nên ngươi cũng không cần ăn mặc rêu rao như vậy. " Vừa nhìn thấy hắn mi thanh mục tú, dáng dấp so với nữ nhân còn đẹp gấp trăm lần cùng với bộ dạng nho nhã tuấn tú mặc áo bào trắng, thái hậu không hiểu sao lại tức giận, trán âm ỉ đau.
Nếu không phải đứa con trai không có tiền đồ của bà cưng chiều hắn, che chở hắn, làm mọi cách để lấy lòng, nhân nhượng hắn.
Nếu hắn không có khuôn mặt thiên kiều bá mị đến yêu nghiệt, khiến mọi người phải động lòng.
Nếu Duẫn nhi không phải là Long Dương…
Bà ta nhất định xé nát khuôn mặt của hắn đem cho cá rỉa, lại chặt thành tám khúc ném cho chó ăn. Để cho hắn có cùng kết quả với cha hắn - kẻ dám đối nghịch cùng bà ta - bị cắt đứt gân tay gân chân, đầu thân hai nẻo, chết không toàn thây.

Không, tên này còn ghê tởm hơn cha hắn gấp bội, dám không để bà ta vào trong mắt còn chưa nói, lại dám đối với Duẫn nhi mè nheo, õng ẹo, hại Duẫn nhi thương tâm khổ sở, cho nên, bà ta nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, cái chết của hắn tuyệt đối phải thảm hại hơn cha hắn.
Khuôn mặt thái hậu lạnh xuống, khí thế mười phần. Liên Cảnh biết tiếp tục tranh cãi cũng không giải quyết được chuyện gì, có thể vì việc này mà mất đi phiếu ủng hộ duy nhất cho Biện Dục, vì lấy đại cục làm trọng, hắn không thể làm gì khác hơn là lui sang một bên yên lặng không lên tiếng.
Thấy vẻ mặt 囧 của Liên Cảnh, người vui vẻ nhất là Thanh Bảo, hắn âm thầm cười trộm, đợi tất cả mọi người yên tĩnh, Thanh Bảo cao giọng nói, "Tốt lắm, hiện tại biểu quyết bắt đầu, ai ủng hộ Thập Tam Vương Gia vô tội, được thả ra xin đứng ở bên trái, ai cho là Thập Tam Vương Gia có liên quan xin đứng bên phải. "
Kết quả không cần phải nghi ngờ, tình huống xảy ra mọi người đều đóan được. Bên trái duy nhất một vị nam tử như hoa như ngọc, toàn thân là một màu trắng thuần khiết, da thịt trắng nõn, thân ảnh cao to đứng đó như một khối bảo thạch phản quang, tỏa ra ánh sáng chói mắt, dịu dàng như ngọc, nhẹ nhàng như gió, trên môi vĩnh viễn treo một nụ cười mị hoặc đến cực điểm, lúc nhấc tay nhấc chân càng tản ra mị lực vô hạn, chói mắt nhưng khiến người ta không thể rời đi tầm mắt.
Ngay cả Biện Dục cũng không nhịn được sợ hãi thầm than trong lòng. Thế gian lại có một nam tử cường tráng cùng một cô nương kiều mị toàn bộ dung hợp trên người hắn như vậy, thật lãng phí, quá lãng phí.
"Ha ha ha ha.. " Thanh Bảo cười to, "Thái hậu, ngài cũng thấy được kết quả rồi chứ, tất cả mọi người đều cảm thấy Thập Tam Vương Gia cùng chuyện này không thoát được quan hệ, đã như vậy, xin thái hậu công bình xử lý. "
Phía sau hắn các đại thần lập tức phụ họa nịnh hót.
"Dục Vương, ngươi còn lời gì để nói? " Thái hậu chân mày giãn ra, ngữ điệu rất đắc ý, nhàn nhạt mở miệng.
Biện Dục ngay cả chân mày cũnh không nhíu lấy một cái, ngón tay chuyển động nhẫn ngọc càng lúc càng nhanh, thần sắc thong dong bình thản,rất không kiên nhẫn lên tiếng, "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do. "

Chỉ mấy chữ đơn giản mà hữu lực, nói năng khí phách, làm cho thái hậu ngồi trên long ỉ thiếu chút nữa nhảy bật lên.
"Thái hậu, thần cũng có lời muốn nói. " Thanh âm mềm mại của Liên Cảnh cũng chen vào.
Trò chơi nhanh như vậy liền kết thúc sao? Thật không có ý nghĩa mà. Không ai bồi bọn họ chơi nữa thì rất không có ý nghĩa nha. Vì vậy, Liên Cảnh cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở qua, hắn cũng không đợi thái hậu đồng ý, trực tiếp nói, "Cho tới nay, hai vụ án này vẫn do thần phụ trách, thần cho là bên trong còn có nhiều điểm đáng ngờ, chỉ bằng lời nói một phía của một kẻ trong giang hồ mà kết luận vương gia là chủ mưu đứng phía sau, thật sự không làm cho người ta tin phục. "
Lão yêu bà, khuyên ngươi tốt nhất đừng nên động tới Dục, nếu không, ngày mai Tây Diễm Quốc xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết trước được.
Thái Hậu cười nói, "Liên Cảnh, bổn cung mặc dù là hạng nữ lưu, nhưng lời đã nói ra tuyệt không thể thu hồi, nếu chỉ có một mình ngươi đứng về bên Dục Vương đệ, vậy chứng tỏ các ngươi đã thua. Thua là thua, ngươi đường đường là tể tướng đại nhân, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này ngươi cũng không hiểu được sao? "
Lần này, ai cũng không cứu được Biện Dục.
Đang lúc đám người thái hậu đắc ý, bên ngoài điện vang lên giọng nói của một nam tử trẻ trung tựa ánh mặt trời: "Mẫu hậu nói thật hay, nhận thua? Thập Tam thúc cùng Cảnh không thua, thua là mẫu hậu, mẫu hậu mau thả vương thúc ra. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận