Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Đặng Bích
Về chuyện xưa của Biện Dục, nàng ở Nhu Hương Lâu cũng đã nghe Phượng Nương nhắc qua, nghe nói Biện Dục từ nhỏ thông minh cơ trí, rất có khí chất đế vương, là người kế vị sau này.
Năm ấy mười hai tuổi hắn ngoài ý muốn bị hủy dung đã không xuất hiện ở hoàng cung, ba tháng sau hoàng thượng nhiễm bạo bệnh băng hà. Tứ Vương Gia Biện Tề được đề cử lên kế vị, ba năm sau, Tề Vương nhiễm trọng bệnh, không thể cứu chữa, vương vị do con trai Biện Chi Duẫn kế thừa, trở thành hoàng thượng mềm yếu vô năng, trong khi mọi quyền lực đều rơi vào tay mẫu hậu hắn, cũng là đương kim Đàm Thái Hậu.
Đôi mắt Mộc Thuần Thuần chợp lóe, đem những chuyện phức tạp lược bỏ một lần, vội hỏi, “Tiễn Bá, ông có biết những kẻ muốn ám sát vương gia năm đó là người của ai không ?”
Trong lòng nàng mơ hồ đã nghĩ đến một người, nếu quả thật là người đó, tất cả mọi chuyện liền có thể giải thích được.
“Dĩ nhiên tra ra được.” Tiễn Bá tức giận nói, “Chính là Tứ Vương Phi năm đó dã tâm bừng bừng, hiện giờ là Đàm Thái Hậu!”

“A…” Nhân Nhân đột nhiên bị dọa, sợ đến mức cả người đều run lên.
Quả nhiên! Mộc Thuần Thuần dù đã đóan được trước, nhưng trong lòng cũng không khỏi rét lạnh, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của thái hậu, ai cũng không ngờ tới lòng dạ lại ẩn chứa rắn rết bên trong. Nàng hiện tại cũng đã hiểu rõ vì sao Biện Dục lại không công khai chuyện hắn đã chữa khỏi vết sẹo trên mặt, trong mắt thái hậu hắn chỉ còn là một khuôn mặt xấu xí, mà một khuôn mặt tuấn dật phi phàm, khí thế hiên ngang, tuyệt đối sẽ là một uy hiếp lớn.
Vậy Biện Dục vào cung lần này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, bất luận Biện Dục có phải là chủ mưu trong chuyện diệt môn lần này hay không, thái hậu tất nhiên sẽ túm chặt lấy không tha, sẽ không lưu lại cái hậu họa là hắn.
Nghĩ đến Biện Dục thân hãm trong hiểm cảnh, Mộc Thuần Thuần đứng ngồi không yên, môi bị cắn sớm đã đỏ bừng. Lo lắng hắn đi vào nhưng không thể thoát ra.
Lúc này, bên ngoài cửa phủ bốn phía nổi lên tiếng bước chân, cửa lớn bị phá vỡ, sau đó liền thấy mười tên hắc y nhân che mặt cầm đại đao hung ác vọt vào. Tên dẫn đầu thân hình cao lớn, gặp người là vung đao chém xuống, giống như đã phát điên.
Bọn người này chém giết một đường xông vào đã giết chết hai nha hoàn rót nước đứng bên ngoài đại sảnh, lại trực tiếp vọt vào bên trong, người trong phủ vốn không nhiều, Mộc Thuần Thuần, Tiễn Bá, Nhân Nhân giờ phút này đều ở bên trong đại sảnh, phía ngoài chỉ có một thị vệ giữ cửa, hắc y nhân cầm đầu cặp mắt đã đỏ ngầu, hô to một tiếng, “Giết, giết hết… cho ta…”
Mấy người phía sau cùng với thị vệ đều xông lên, nhưng yếu không địch nổi mạnh, thị vệ rất nhanh ngã xuống vũng máu.
Mộc Thuần Thuần cùng Nhân Nhân bị cảnh tượng thê thảm trước mắt hù dọa, đầu óc trống rỗng, Tiễn Bá đứng trước mặt họ, hai tay mở ra,sợ hãi nhưng không quên khẩn trương bảo vệ vương phi.
“Ha ha ha… Biện Dục, hôm nay ta muốn cho ngươi nếm thử một chút cảm giác tòan bộ phủ bị diệt môn…” Hắn muốn Biện Dục nợ máu phải trả bằng máu.
Hắc y nhân dẫn đầu tựa như phát điên, cười điên cuồng, nhìn thấy dung nhan khuynh thành in sâu trong lòng hắn đứng sau lưng Tiễn Bá, tâm đột nhiên chấn động, hai mắt nhíu lại lên tiếng hạ lệnh: “Trừ Mộc Thuần Thuần, những người khác đều phải chết!”

Nghe đến âm thanh quen thuộc, lại thấy thân ảnh quen mắt này, Mộc Thuần Thuần thóang nhận ra, là hắn, Ngột Thần!
“Dừng tay, Ngột Thần! Đừng làm tổn thương đến bọn họ!” Mùi máu tươi nồng nặc từ bên ngoài truyền vào, nàng thấy phía trước hai ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất, nước mắt đã rơi đầy mặt, nàng vọt lên phía trước Tiễn Bá hét lớn, nhìn chằm chằm vào hắc y nhân dẫn đầu.
Bị thù hận làm mờ mắt, Ngột Thần đương nhiên không nghe nàng nói, cuồng lọan hét lớn, “Ha ha ha… Đừng làm tổn thương bọn họ? Thời điểm Biện Dục diệt toàn bộ hơn ba mươi người vô tội ở phủ ta, hắn có nghĩ qua chớ làm tổn thương bọn họ sao? Mộc Thuần Thuần nàng tránh ra, đừng ép ta giết nàng.” Đại đao trong tay hắn, chảy xuống từng giọt, từng giọt máu tươi.
“Ngột Thần, chuyện còn chưa tra rõ, ngươi đừng vọng động như vậy!” Mộc Thuần Thuần muốn khuyên hắn, nhưng Ngột Thần sớm đã mất đi lý trí, một câu cũng không nghe lọt, hứơng hắc y nhân phía sau hét, “Giết, giết cho ta, một người cũng không lưu lại!”
Phút chốc, vài chục thanh đại đao sang loáng toàn bộ vọt lên.
“Vương phi, cẩn thận… ”
“Vương phi, mau tránh ra… ”

Nhân Nhân cùng Tiễn Bá trong lòng kinh hoàng, sợ hãi thét to.
“A…”
“A a…”
Đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng thét của một hắc y nhân, rồi tiếng gục ngã, không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ là trong nháy mắt, mười hắc y nhân đều ngã trên mặt đất, máu tươi từ khóe miệng trào ra, tắt thở trong nháy mắt, Ngột Thần cũng không ngoại lệ.
Chứng kiến mười mấy thi thể ngã xuống trước mặt nàng, chân Mộc Thuần Thuần lập tức nhũn ra, thân thể từ từ ngã xuống đất, bốn phía yên tĩnh đến mức nghe rõ được cả tiếng hô hấp, trừ ba người bọn họ ra, trước mặt không còn một người sống sót. Không khí trở nên vô cùng quỷ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận