Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Linh Nguyễn
"Ặc, cái đó… Ta muốn biết, ngươi hôm nay tới tìm ta là…"
Nói lâu như vậy, hắn còn không biết sáng sớm nàng tới Tể Tướng Phủ có mục đích gì. Không biết thế nào, có cảm giác không đúng lắm, có một câu nói như thế này, "Vô sự không lên Tam Bảo Điện"( ý nói là gặp chuyện khó mới phải đi cầu thần thánh đó mà). Thập Tam Vương Phi này rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì? Tên Biện Dục kia sao lại không có theo tới?
"A, đúng rồi." Mộc Thuần Thuần xoay người, từ một bên nhắc tới một hộp đựng thức ăn cao ba tầng, đặt nhè nhẹ ở trước mắt hắn, rồi hướng hắn cười nói tự nhiên, nở rộ như hoa say lòng người nở nụ cười, "Đây là mấy thứ điểm tâm ta làm buổi sáng, không biết có hợp khẩu vị ngươi không, ngươi giúp ta nếm thử mùi vị một chút."

Có chuyện cầu người, cũng không thể tay không mà đến, cho nên sáng sớm hôm nay nàng đứng trong bếp lo trong lo ngoài, đáng tiếc phòng ăn trong vương phủ cũng chỉ có mấy thứ nguyên liệu, nhưng cũng miễn cưỡng làm ra được mấy thứ điểm tâm này.
Mộc Thuần Thuần đem điểm tâm trong hộp đựng thức ăn lấy hết ra, thời tiết lúc này chính là mùa hoa đào nở rộ, dĩ nhiên không thiếu được sở trường của nàng mứt hoa đào, còn có bánh táo, mứt hương sen, ngó sen ướp mật ong. Trong lúc nhất thời, mùi thơm bốn phía, trong không khí đầy tràn mùi thơm của bánh ngọt, làm cho người ta động lòng.
"Thiếu gia, vương phi làm điểm tâm ăn thật ngon, nhất là mứt hoa đào này, Nhân Nhân lớn như vậy, còn chưa có ăn mứt hoa đào ngon như vậy." Nhân Nhân ở một bên ra sức đề cử, kể từ buổi sáng sau khi ăn điểm tâm, trái tim của nàng càng bị tân chủ tử mỹ mạo vô song thu phục.
Liên Cảnh mi tâm cũng không nhịn được khẽ run, Thập Tam Vương Phi này chẳng lẽ đối với hắn có ý tứ thật? Sáng sớm dậy làm điểm tâm, hơn nữa còn đích thân tự đưa tới đây cho hắn ăn, giờ phút này còn cười với hắn đến thiên kiều bá mị, không có việc gì mà ân cần, nhất định là có vấn đề.
Nhưng mà, thức ăn ngon trước mặt, mùi thơm mê người ngon miệng không chịu được, Liên Cảnh trong nháy mắt đem tất cả nghi ngờ quẳng ra sau đầu, gắp một khối mứt hoa quế đưa đến miệng. Ừ, ngọt mà không ngán, vào miệng tan ra, mùi thơm nhàn nhạt của hoa đào thấm vào ruột gan, sau khi ăn xong miệng lưu lại hương, thật sự ăn rất ngon!
Liên Cảnh nói cũng không muốn nói, chuyên tâm ăn điểm tâm mỹ vị, vừa đúng lúc hắn mới vừa hạ triều bụng trống không, ăn như hổ đói liền một hơi tám chín miếng, cuối cùng, uống ly trà xanh tráng miệng, gương mặt tuấn tú mị hoặc trở nên thỏa mãn.

"Thuần Thuần, không nghĩ tới tay nghề của ngươi tốt như vậy, điểm tâm này so với ngự trù của hoàng cung làm còn tốt hơn, ai, Biện Dục thật là hạnh phúc, có thể ngày ngày ăn được đồ ăn mỹ vị như vậy." Bĩu bĩu môi, nói ra lời thật lòng, tràn đầy vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị.
Ai ngờ, nụ cười của Mộc Thuần Thuần trầm xuống, cánh môi mềm mại nhếch lên khinh bỉ, "Muốn ta làm điểm tâm cho cái tên vô lại đó ăn? Nằm mơ!"
"Khụ khụ……", Liên Cảnh suýt bị sặc, chân mày rung lên, cười khan hai tiếng, rất nghi ngờ hỏi, "Chẳng lẽ Dục còn chưa có ăn đồ ngươi làm?"
Tính ra, bọn họ thành hôn cũng gần hơn nửa tháng, dường như chung sống cũng không phải là vui vẻ. Hắn luôn buồn bực tự hỏi tên Dục kia gần đây vì sao vẫn luôn ở Túy Hồn Lâu qua đêm, đem một cô nương xinh đẹp như thế bỏ mặc ở trong phủ, hỏi nguyên nhân, hắn chính là không chịu mở miệng.
Xem ra, hai người thật sự giận dỗi, cãi nhau, mâu thuẫn giống như rất sâu.

"Hắn không xứng!" Nàng làm có thể cho bất luận kẻ nào ăn, duy chỉ có cái tên vô lại đó, không có cửa đâu. Nếu là hắn chịu hưu nàng, nàng ngược lại có thể suy nghĩ một chút.
"Oa, hắn đến cùng đã làm chuyện ác bá gì chọc đến ngươi…, không bằng ngươi len lén nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp ngươi giáo huấn hắn một chút nha." Vì dẫn dụ Mộc Thuần Thuần nói ra chuyện nào đó mà hắn cấp thiết muốn biết, Liên Cảnh không chút nghĩ ngợi, ngay cả nói dối cũng bịa chuyện ra ngoài, vừa nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Đừng quên, ta chính là tể tướng quyền cao chức trọng đấy."
Ai, cái gì tể tướng a, đường đường tể tướng như hắn, nhưng khi ở trước mặt người nào đó, nói trắng ra là, chính là cái rắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận