Đơn giản thu thập hành lý, Mộc Thuần Thuần nhìn quanh một vòng phòng nàng đã từng ở, đi ra, nhẹ nhàng khép cửa phòng chính, đi tới Túy Hoa Viên.
Cái võng lẳng lặng vẫn còn bắt trên thân cây đào, trên hoa đào sáng rực, hình ảnh có vẻ cô đơn hiu quạnh, có chút tịch mịch. Mộc Thuần Thuần lấy ra trong bao quần áo một cái khăn tay, mặt trên thêu một đóa hoa đào tươi đẹp, buộc trên một góc cây đào.
Nàng ngửa đầu, nhìn lên trên không trung vô biên vô hạn, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ :” Nương, năm nay hoa đào nở đặc biệt xinh đẹp, người tới xem chưa? Thuần nhi vẫn thêu một cái khăn tay, bởi vì hoa mà nương thích nhất là hoa đào, cho nên Thuần nhi thêu riêng trên mặt hoa đào. Tuy rằng thủ công thêu kém một chút, không bằng nương, nhưng Thuần nhi gửi gấm nỗi nhớ nương vào khăn thêu, tin tưởng nương nhất định sẽ cảm nhận được.”
Trên mặt đất, những cánh hoa đào bị gió thổi xoay tròn nhẹ rơi xuống, cũng giống như mọi khi, nàng cúi người nhặt lên từng mảnh từng mảnh,trí nhớ trở về khoảng thời gian tốt đẹp như năm đó. Nàng và nương cùng một chỗ trồng hoa đào, cùng nhau ngắm đào rơi.
“ Nương, con rất ngoan ngoãn nghe lời phụ thân, lúc này đây, cũng thế.” Không biết như thế nào, thanh âm đột nhiên liền nghẹn ngào, trong mắt dâng lên một làn hơi nước.
Kỳ quái, sao nàng lại khóc? Trong mắt có cát vào thì phải.
Đi đến hoa sen bên cạnh ao, nàng đem những cánh hoa đã nhặt lên, tung vào giữa không trung, cánh hoa đào bay tán loạn, bay xuống trong ao hoa sen, theo dòng nước di động mà đi, chúng nó đều tự tìm kiếm nơi quy tụ.
Hiện giờ nàng muốn giống những cánh hoa này, rơi như vậy, rời đi cái nơi sinh ra lớn lên, bắt đầu cuộc sống của chính mình. Nương hẳn là sẽ không phản đối đâu?
“Nương, con vẫn còn một vấn đề muốn hỏi người, nếu lúc trước người biết phụ thân đã có thê nhi, người có thể khăng khăng một mực yêu ông ấy, gả cho ông ấy không?”
Ông đã phụ bà, không chung thủy là chuyện thật. Nương thật đáng thương, thế nhưng đến chết cũng vẫn không hề phát hiện chính mình đã yêu một nam nhân lừa dối bà đã nhiều năm, thậm chí trong thời khắc lâm chung trong lòng vẫn luôn nhớ thương nam nhân kia, cũng một lòng dặn dò nàng phải tốt nghe lời phụ thân nói, không được tức giận, cáu kỉnh, ngỗ nghịch với ông ta.
Lời dặn dò của nương lúc lâm chung, nàng đã làm được. Không có một câu oán hận.
Cho nên lúc này rời đi, cũng là nghe theo lời ông ta nói.
Nàng đứng thật lâu, thân ảnh ngược ở trong ao mảnh khảnh, thẳng đến khi một thân hình cao lớn xuất hiện ở bên cạnh nàng.
Người tới gọi một tiếng ôn nhu,”Thuần Thuần---------” Âm thanh giống như là có thiên ngôn vạn ngữ, không thể nào nói ra.
Mộc Thuần Thuần lấy lại tinh thần, xoay người thấy gương mặt quen lại xa lạ kia, lắp bắp kinh hãi, là Ngột Thần.
Hắn vừa mới kêu nàng cái gì, Thuần Thuần? Nàng hình như cùng hắn không hề quen thuộc. Được rồi, cho dù nàng có thiếu chút nữa làm vợ hắn, nhưng hiện tai thân phận hai người bọn họ không phải là tỷ tỷ cùng muội phu sao? Có phải nên bảo trì khoảng cách mới đúng hay không?
“Nga, thì ra là Ngột tướng quân, tướng quân hình như là lạc đường, đi thẳng về phía trước, sau đó đi theo cổng vòm đi ra ngoài.” Mộc Thuần Thuần làm ra thủ thế “thỉnh”, “hảo tâm” giúp hắn chỉ phương hướng đi ra ngoài.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn nàng gần gũi như vậy, lại phát hiện đến càng gần, hắn càng giống như là đánh mất hồn, không thể kiềm chế được, hai tay vì khẩn trương mà bắt đầu phát run.
Thật vất vả tìm được một cơ hội tới gần nàng, nghĩ muốn cùng nàng trò chuyện nhưng mỹ nhân lại một bộ biểu tình lạnh lùng thản nhiên cự tuyệt hắn ở ngoài ngàn dặm.
“ Thuần Thuần, ta………. Ta có lời muốn nói với nàng.” Ngột Thần nghẹn đỏ mặt, rốt cục cố lấy dũng khí.
Chuyện phát sinh ngày đó, hắn phải hướng nàng giải thích rõ ràng. Hắn muốn cho nàng biết, người hắn thật sự thích kỳ thật là nàng, không phải Mộc Như Ý. Hắn thiệt tình muốn kết hôn cũng là nàng, không phải Mộc Như Ý. Người hắn nhớ thương vẫn là nàng không phải Mộc Như Ý.
Cho tới bây giờ đều là nàng. Không liên quan gì đến Mộc Như Ý.
Nhưng, lời ở bên miệng lại không biết thổ lộ như thế nào.
Thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, Mộc Thuần Thuần không định nhẫn nại tiếp tục nghe, “Ngột tướng quân, ta vừa mới nhìn đến thân ảnh Như Ý vừa đi qua, hẳn là tới tìm ngài, ngài vẫn là trở về đi, đừng để cho Như Ý đợi lâu.”
Nghe được tên Như Ý, mặt Ngột Thần nhanh chóng ảm đạm xuống, biết hiện tại không tiện nói chuyện, liền chấp tay nói.
“Vậy Ngột Thần cáo từ trước. Nếu tương lai nàng có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới ta, không biết nơi ở của nàng…………”
“Tướng quân không cần quan tâm, ta đã có nơi để đi.” Mộc Thuần Thuần thản nhiên đáp lại.
“Nga, vậy là tốt rồi.”
Nói xong, Ngột Thần nhìn Mộc Thuần Thuần, trong mắt bao hàm tâm tình cực kì phức tạp, rồi mới rời đi.
Chuyện kỳ quái rốt cục cũng chấm dứt, Mộc Thuần Thuần cũng không lưu luyến nhiều lần nữa, tiêu sái cầm hành trang, bước ra cửa lớn Mộc phủ.
Ngoài cửa, lúc này ngoài ý muốn thấy hai người ngốc đang đứng chờ…………..
Chương 20: Thanh lâu ta đến đây 1
“ Mập Qua Gầy Qua, các ngươi là sư tử bằng đá sao? Đứng ngốc ngơ ngác ở đây làm gì?” Trách không được lại không thấy bọn họ nãy giờ, thì ra là ở chỗ này, bất quá trên vai bọn họ lại khoát theo hành lý là xảy ra chuyện gì?
Hôm nay Mập Qua Gầy Qua có chút khác với hôm qua, hình dáng hết sức đe dọa, lông mày thắt chặt cũng hoàn toàn buông ra, biểu thị hưng phấn. Vừa nhìn thấy Mộc Thuần Thuần, hai người lập tức trở mình nghênh tiếp, lại giúp nàng cầm lấy hành lý, lại vừa đấm vai thư giãn, rất ân cần
“ Các ngươi biết câu tiếp theo của vô sự xum xoe(*)là cái gì không?”
Mộc Thuần Thuần nghiêng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt cười xấu xa.
“Ta biết, ta biết, ha ha, phi gian tức đạo(**).” Gầy Qua buột miệng nói ra, cuối cùng còn tự vỗ tay, thân thể mập mạp nhảy dựng lên, vô cùng đáng yêu.
(*): không chuyện gì nịnh bợ
(**): không gian trá thì trộm cướp
Béo Qua lập tức giơ chân đá hắn một cái, “ Ngốc tử,dường như ngươi không nói lời nào thì càng đáng yêu.”
“ Có ý gì?” Sờ đầu ngốc ngốc, dây thần kinh Gầy Qua bắt đầu thắt ( lại). Mộc Thuần Thuần không khỏi cười cười mỉm.Béo Qua đảo cặp mắt trắng dã, hoàn toàn không nói gì. Ngược lại hỏi, “ Tiểu thư người tính toán đến đâu rồi? Lúc này đây, bất luận tiểu thư muốn đi đâu, chúng tôi đều định cùng ngài, cho dù đuổi chúng tôi đi, chúng tôi kiên quyết không đi. Đúng hay không ngốc tử.”
“Ừ” Gầy Qua gật đầu mạnh.
Mộc Thuần Thuần lúc này không có cự tuyệt, gặp phải hai người mặt dày mày dạn như vậy, cự tuyệt cũng sẽ không có thay đổi được gì, bên người thiếu hai kẻ dở hơi như bọn họ, thật đúng là không quen chút nào.
“Còn có, đây, đây là bùa bình an chúng tôi vào miếu cầu thay tiểu thư, ngày hôm qua không có thời gian đưa cho tiểu thư, hại tiểu thư hôm nay…………” Béo Qua cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Nếu sớm một chút tặng cho tiểu thư có lẽ sẽ không xảy ra chuyện không tốt, cũng sẽ không bị lão gia đuổi ra khỏi Mộc phủ. Vì thế, bọn họ tự trách đã lâu.
“Thực sự là hai đại ngốc, ai, người khác ra cửa đều là nhặt được vàng, ta như thế nào lại nhặt về hai đứa ngốc chứ.” Mộc Thuần Thuần nội tâm một trận cảm động, còn không quên tự giễu một chút, thuận tiện chỉ đùa một chút, quả nhiên nhìn thấy đầu bọn họ càng cúi xuống càng thấp, nàng cười khẽ ra tiếng, rốt cuộc nói ra một câu thiệt tình, “ Bất quá, nhặt được các ngươi là may mắn lớn nhất của Mộc Thuần Thuần ta.”
Ngày đó ở trên đường cái chẳng qua thấy bọn họ đáng thương, ở trong gió lạnh mưa tuyết run rẩy, đói khổ lạnh lẽo, trên người cũng không có mặc được quần áo tử tế, không đành lòng nhìn thấy bọn họ bị đông chết, bị đói trước đầu đường, mới ra tay cứu giúp, đưa bọn họ về phủ.
Không nghĩ tới, chỉ một hành động nho nhỏ của nàng lại làm bọn hắn nhớ mãi không quên, mọi nơi vì nàng suy nghĩ, một lòng thầm nghĩ đi theo nàng, chiếu cố nàng.
Bọn họ không phải người thân ruột thịt nhưng còn thân hơn thế . So sánh với phụ thân của nàng, ông ta có làm cái gì cho nàng không? Dù là một câu nói quan tâm cho có lệ.
“ Cám ơn các ngươi, Cũng cám ơn lễ vật của các ngươi. Tịch mịch trong mắt rất nhanh được giấu đi, nàng lại nói ra lời thiệt tình tự tận đáy lòng.
Nói xong, Mộc Thuần Thuần đem bùa bình an cẩn thận thu hồi, nhận lấy sự chúc phúc của bọn họ, bước nhanh đi về phía trước.
Béo Qua Gầy Qua đứng sững sờ tại chỗ, đối lời nói của nàng làm cho hồ đồ, đầu không động đậy.
“Còn không đi, thật muốn biến thành tượng sư tử đá sao?” Mộc Thuần Thuần quay đầu lại kêu, trong ánh mắt lộ ý cười.
Sau một lúc lâu, hai người lắc cái mông đuổi theo, còn ngây ngốc bám lấy ống tay áo của nàng hỏi, “ Tiểu thư, vậy là người đồng ý rồi? Chúng tôi về sau có thể đi theo người, phải không?”
Chính xác là quá mức cảm động, Gầy Qua thiếu chút nữa vấp cục đá trên mặt đất, làm Mộc Thuần Thuần cười to một trận.
“Tiểu thư, chúng ta hiện tại phải đi đâu?”
Nàng không trả lời, khóe miệng xinh đẹp chậm rãi hiện lên một nụ cười thoải mái, bước chân cũng bắt đầu trở nên thoải mái, môi tươi cười mang theo một béo một gầy hướng về nơi đi đến…………..
Hy vọng cái nơi kia sẽ không dọa tới bọn họ. Trong lòng lại hò hét vui thích : Thanh lâu, ta đến đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...