“Tiểu Ngữ đâu, sao sáng sớm không thấy nàng?” bình thường Tiểu Ngữ dậy rất sớm, sáng sớm liền có thể nghe được thanh âm nàng ta tràn trề sức sống vô tư vô lự, ở trước mặt Thuần Thuần hoạt bát nhảy nhót lúc ẩn lúc hiện, hôm naynàng ấy không có đây nên rất yên tĩnh.
Nhân Nhân không khỏi che miệng cười, “Hồi Vương phi, nô tỳ vừa mới đi qua nhìn, Tiểu Ngữ vẫn đang ngủ thật say, gọi cả buổi cũng không tỉnh, mặt trời sắp chiếu tới rồi, nàng vẫn thở to ngủ.”
Cái cô nương mắt to cùng vương phi quay về, vừa đến liền làm toàn bộ người trong vương phủ yêu thích nàng, vốn tất cả mọi người quan tâm kêu nàng Hoa tiểu thư, nghe giống như có điểm kì quái, sau đổi lại Thiên Ngữ tiểu thư, nàng cũng không thích, ý vị cau mày, thần tình mất hứng, nói nghe khó chịu không quen, sau cùng mọi người theo ý nàng, hết thảy kêu nàng Tiểu Ngữ, nàng lập tức cười như hoa.
Tiểu Ngữ thật hoạt bát, thật đáng yêu, nói chuyện làm việc tuỳ tiện, tính cách hào sảng, luôn có thể chọc ghẹo người khác cười to, chỗ nào có nàng, đúng là rất náo nhiệt. Từ sau khi vương phi quay về, vương phủ cũng bắt đầu trở nên rất có sinh khí và sức sống. Đương nhiên nhân vật mấu chốt tạo nên không khí đầy sức sống là Hoa Thiên Ngữ.
Có lúc những việc mà nàng nói rất là mới mẻ, mọi người chưa từng nghe qua, cũng không biết là ý nghĩa gì, muốn hỏi cũng hỏi không được, bởi vì mỗi lần Hoa Thiên Ngữ nói chuyện bọn họ đều chen miệng không lọt, tốc độ nàng nói chuyện quả thực so với thiên lý mã còn nhanh hơn, lách chách lách chách thanh âm phi thường thú vị, mọi người phải thực chú ý mới có thể khiến suy nghĩ của mình bắt kịp tốc độ của nàng.Vì thế, nàng cứ thế hưng phấn nói, bọn họ lẳng lặng ở một bên nghe, ngẫu nhiên gật đầu đáp lấy lệ.
“Ah, nhất định là ngày hôm qua nói quá nhiều, mệt muốn chết rồi, đừng đi ầm ĩ nàng, để nàng ấy hảo hảo ngủ một giấc, ngoài ra bảo phòng bếp hâm nóng thức ăn một chút, chờ Tiểu Ngữ tỉnh lại đem qua.” Mộc Thuần Thuần không quên cẩn thận nhắc nhở.
Nhân Nhân lập tức đôi mắt khẽ cong, cười đến thần bí, “Vương phi khỏi phải phí tấm lòng, có người sáng sớm đã bảo phòng bếp, bảo bọn họ chuẩn bị cơm lá sen thức ăn yêu thích nhất của Tiểu Ngữ, hiện giờ phòng bếp bên kia đang phái người ra ao sen ngắt lá sen tươi mới nha.”
Mộc Thuần Thuần băng tuyết thông minh không khỏi cười một tiếng, khoé môi xinh đẹp như hoa nở rộ, xem ra tâm tư Huyền đại ca toàn bộ người vương phủ đều đã biết rồi, chỉ riêng Tiểu Ngữ mơ hồ kia còn hậu tri hậu giác, một lòng một dạ nhớ nhung Liên Cảnh ở Bách Hoa thành xa xôi kia. Nghĩ đến chuyện này, Mộc Thuần Thuần bỗng nhiên rất là đồng tình với Nam Cung Huyền. Nam tử kia bề ngoài lạnh như băng, bên trong lại nóng như lửa, tại sao gặp phải Hoa Thiên Ngữ.
Ai, trong mắt Tiểu Ngữ khăng khăng chỉ nhìn thấy mỹ nam tử, chỉ đối với mỹ nam tử có hứng thú, cho nên Nam Cung Huyền không may chịu thiệt ở điểm này, bề ngoài tuy nói bộ dáng vẫn tính nhìn được, nhưng cách tiêu chuẩn mỹ nam tử của Tiểu Ngữ một đoạn thật xa.
Hai người, một người tự do phóng khoáng, nhiệt tình như lửa, một người nội tâm thâm trầm, lạnh như băng như nước, nam có tình nữ vô ý, giữa bọn họ có thể có kết quả tốt đẹp sao, Mộc Thuần Thuần âm thầm ưu sầu, nàng thật cảm thấy Nam Cung Huyền rất thích hợp với Tiểu Ngữ, nhưng chuyện tình cảm tốt nhất vẫn là phải lưỡng tình tương tuyệt, nếu không chỉ có thể tăng thêm phiền não, tựa như nàng và Biện Dục.
Men theo hành lang quanh co lững thững bước, Mộc Thuần Thuần vừa nghĩ đến chuyện giữa Nam Cung Huyền và Mộc Thuần Thuần, lại vừa trong đầu nghĩ đến tình cảm phức tạp rối ren hỗn loạn của nàng đối với Biện Dục. Đi tới đi tới, đột nhiên ngửi được trong không khí bay đến một mùi hương thơm thanh ngọt thấm vào người, trong nồng đậm lại xen vào hương thơm thoang thoảng, bất giác tò mò giương mắt nhìn lên, thoáng thấy trong Bát Giác Đình cách đó không xa, có một thân ảnh màu lam nhạt, thảnh thơi ngồi.
Ah, đây không phải là Nam Cung Huyền sao, hắn sao lại một mình ngẩn người ở đó, Nhân Nhân cũng nhìn thấy bóng người đó, liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận người nọ, áo mỏng màu lam nhạt, nho nhã lại hiện vẻ lạnh lùng trong trẻo, một đầu tóc đen tuỳ ý tết lên, lười nhác rũ xuống sau lưng, trên người hắn hơi thở tản mác ra yên tĩnh mà cao quý, làm người khác không dám tới gần, sợ không cẩn thận quấy nhiễu bầu không khí yên tĩnh xung quanh.
Trong vương phủ ngoài Nam Cung Huyền ra, rất ít người có thể đem y phục màu lam nhạt bình thường mặc vào lại tản mác ra khí tức cao quý độc lập, dáng vẻ không giống người thường, không nhiễm chút bụi trần nào.
Mộc Thuần Thuần khoé môi hé ra, “Nhân Nhân, chúng ta qua đó xem xem.”
Nghe được âm thanh, lãnh diện nam nhân cũng không giật mình, cũng không quay đầu, chú ý bận rộn bào trà trong tay, ánh mắt yên tĩnh như nước, chỉ từ từ nói, “Vương phi có phải đối với thưởng trà có hứng thú?”
Thân ảnh ở ngoài đình ngừng lại, đôi mắt mỹ lệ có chút kinh ngạc, “Huynh làm sao biết là ta.” Hắn rõ ràng đưa lưng về phía các nàng, cũng không quay đầu lại nhìn, sao có thể khẳng định là các nàng đến như vậy, Nam Cung Huyền này chẳng nhẽ sau lưng mọc con mắt.
“Tiếng bước chân.” lãnh diện nam nhân cười nhạt đáp, đồng thời rót hai chén trà, màu sắc nhàn nhạt, nhưng hương vị rất nồng.
Mộc Thuần Thuần trán nhăn lại, cười nói, “Thì ra là thế…” xem ra hắn cũng là người luyện võ thâm tàng bất lộ, nghe tiếng liền có thể nhận ra người đến. Võ công đối với người như nàng mà nói vừa xa lạ lại huyền bí, cho nên mới có thể hỏi câu hỏi ngốc như vậy.
Nam Cung Huyền hiển nhiên là thân là Hữu Hộ Pháp của Ám Môn, khẳng định cũng là người có võ công thâm căn cố đế. Chính là không biết võ công của hắn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, nàng đã từng tận mắt chứng kiến Biện Dục một quyền đem bàn đá cứng ngắc đánh đến vỡ nát. Tối hôm qua lại mở rộng tầm mắt thấy hắn khinh công xuất thần nhập hoá, mới biết võ công của hắn lợi hại nhiều lắm so với trong tưởng tượng của nàng. Thời gian càng lâu, nàng càng là phát giác nàng đối với Biện Dục một chút cũng không hiểu.
Nam Cung Huyền hướng nàng ra dấu mời ngồi, ý bảo nàng ngồi xuống thưởng thức trà. Mộc Thuần Thuần nhìn trên bàn chỉ có một ấm trà và hai cái chén, cười nói, “Huyền đại ca, uống trà sao có thể không có điểm tâm, Nhân Nhân, giúp chúng ta bưng qua một mâm điểm tâm đi.” Nam Cung Huyền lặng lẽ gật gật đầu, cười nhạt.
Nhân Nhân nhận lệnh rời đi.
Nhìn lên trên một chút, “Đây là trà gì nha, thơm như vậy, ta chưa từng ngửi qua?” miệng để sát vào mép chén, mùi thơm trang nhã ngào ngạt, thấm vào cánh mũi, thẳng tắp vào tim gan, làm thể xác và tinh thần thông suốt, phiền não tiêu tan.
“Cam Trà.” đây là tự hắn đặt tên.
“Cam Trà.”, nghe giống như uống rất ngon nha, ngửi mùi thơm thôi đã làm người khác thèm nhỏ dãi, trong cảnh đẹp bên hồ này thưởng thức trà, khẳng định có hương vị khác, Nam Cung Huyền này cũng thật biết chọn địa điểm, Mộc Thuần Thuần nhịn không được uống một ngụm, trà vừa vào miệng, lông mày đen liền gắt gao nhíu lại, trên đầu lưỡi toàn bộ tràn đầy vị đắng chát, khó có thể nuốt xuống. Nàng nhíu lông mày nhìnchằm chằm lãnh diện nam nhân cười nhàn nhạt đối diện, “Oa” một tiếng. Trà đầy trong miệng bị nàng phun ra ngoài.
“Huyền đại ca, ngươi cố ý chỉnh ta, cái gì Cam Trà nha, mùi vị của trà kia thực sự so với thuốc còn đắng hơn”. Người của Ám Môn đều là vẻ mặt âm tà, yêu thích đùa giỡn người khác, nàng còn tưởng rằng Nam Cung Huyền sẽ không như vậy, không nghĩ tới nàng sai rồi.
Bị nàng hét một tiếng, Nam Cung Huyền chỉ cười không nói, một tay nâng chung trà lên, tinh tế thưởng thức, hắn vẻ mặt say mê trong hương trà cùng phản ứng vừa rồi của Mộc Thuần Thuần hoàn toàn bất đồng. Thuần Thuần hồ nghi nhìn hắn, quan sát vẻ mặt của hắn.
Sao lại như vậy, hắn một chút cũng không cảm thấy đắng chát sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...